[Xuyên Nhanh] Đại Lão Lại Điên Rồi

Chương 62: hoảng sợ, bị hôn



Chương 62 hoảng sợ, bị hôn
Editor: Nguyệt Phong
***
Xem ra Tiểu Đường bị độc tố ảnh hưởng nên đã khai hết toàn bộ rồi.
Lần đầu tiên Nam Diên có ý định ép Tiểu Đường thành bánh luôn.
Lúc trước tới nơi này thật là vì tru sát Phệ huyết Ma quân, nhưng lúc ấy cô cũng không biết đó là A Thanh.
Bây giờ cô đã biết thì sao nỡ giết hắn chứ?
Dù cho A Thanh làm nhiều chuyện xấu thì cũng là đứa nhóc cô nuôi lớn.
Thế giới này không có công đức thì vẫn còn thế giới khác.
Mà A Thanh, chỉ có một thôi.
Huống chi hiện tại cô đã biết A Thanh và bốn vị vai ác ma quân khác có lực ảnh hưởng tương đương nhau, cô có thể giết bốn vai ác kia.
Nam Diên định giải thích, rồi lại không biết nên nói từ đâu.
Cô vốn không giỏi khoản ăn nói.
Thấy cô do dự như cam chịu những gì hắn nói, Bùi Tử Thanh nắm chặt nắm tay, niềm hy vọng cuối cùng trong lòng cũng tan biến.
- A Thanh, đó là hiểu lầm.
Nam Diên giải thích như không giải thích.
Trong mắt Bùi Tử Thanh thì nó chẳng ra gì.
Cho dù cô bịa đặt một lời nói dối nào cũng được.
Nhưng mà không có.
A tỷ chẳng thèm lừa hắn.
A Thanh lẳng lặng nhìn cô:
- Tuy Tiểu Đường ngốc nghếch, nhưng nó nói thật hay nói dối, ta phân biệt được. A tỷ biến mất suốt hai trăm năm, vừa xuất hiện đã muốn lấy tánh mạng của ta. A tỷ, tỷ thật là... nhẫn tâm quá đi.
Nói xong lời cuối cùng, khổ sở và bi thương trong mắt nam nhân như sắp dâng tràn.
- Đệ xử lý vết thương đi đã, sau đó lại nói tỉ mỉ.
Biểu cảm của Nam Diên thoạt nhìn rất hờ hững, nhưng chỉ có chính cô biết, trong lòng cô cũng không bình tĩnh như mặt ngoài vậy.
Tình trạng hiện tại của A Thanh không ổn lắm, chắc đứa nhỏ này bị "Chân tướng" Tiểu Đường để lộ ra tan nát cõi lòng rồi.
- Chuyện đã tới nước này mà a tỷ còn muốn giả vờ tỷ đệ tình thâm?
Bùi Tử Thanh nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt, không còn nụ cười giả mù sa mưa, tiếng nói lạnh lẽo, tốc độ nhanh chóng kèm theo băng sương:
- Ai muốn làm tỷ đệ với cô? Cái ta muốn trước giờ không phải cái này.
Phệ huyết Ma quân mở lòng bàn tay ra, vô số sợi chỉ bạc thật nhỏ từ lòng bàn tay hắn bắn ra quấn lấy người đối diện.
Nam Diên không có phản kháng, tùy ý hắn bó cô như bánh chưng, trong lòng rất là bất đắc dĩ.
Chỉ bạc cuồn cuộn không ngừng, trong một lát đã trói chặt cánh tay và vòng eo của Nam Diên.
Lúc này Nam Diên còn đang suy nghĩ: nhóc con tức giận không nghe giải thích, vậy phải làm sao bây giờ?
Bỗng cô bị một sợi chỉ bạc kéo tới trong lòng ngực đối phương, một bóng ma phủ lên, ngay sau đó hai cánh môi ướt át dán lên cô.
Hai mắt Nam Diên mở to, nếu không phải vì mặt đơ thì e là con mắt sắp lồi ra luôn.
Bùi Tử Thanh ỷ mình có tơ nhện có thể khống chế con mồi, đôi tay rảnh rỗi nâng mặt nữ nhân lên.
Sau khi môi dán môi, hắn bắt đầu công thành chiếm đất...
Nam · ế ngàn năm · Diên hoàn toàn sững sờ.
Cô bị A Thanh... Cưỡng hôn?
Trong đầu cô xuất hiện một đống vấn đề kỳ kỳ quái quái như:
—— ta thương ngươi như con cháu, ngươi lại mơ ước thân thể của ta?
—— Móa! Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào đã dạy hư đứa trẻ ngoan ngoãn nhà cô, cô muốn chém hắn!
—— lẽ nào do không khí Ma Vực không tốt nên mới khiến A Thanh sinh ra ý niệm đại nghịch bất đạo này à?
—— kỳ cục quá, sao một người đã ngàn tuổi như cô lại bị đứa nhóc cưỡng hôn chứ?
—— chuyện này chẳng thú vị gì như cô tưởng tượng.
Đủ loại ý niệm hiện lên nhưng không hề có suy nghĩ sẽ chém kẻ dám mạo phạm cô.
Hương vị của a tỷ còn ngọt hơn hắn ảo tưởng nữa...
Bùi Tử Thanh dần dần trầm mê với nụ hôn này, hôn đến cả người phát run, máu trong người đều sôi trào lên.
Hắn nhìn đôi mắt a tỷ chứa đầy sự kinh ngạc.
Trong lòng hắn đau xót.
Đừng nhìn ta như thế.
A tỷ, chỉ là ta thích cô.
Ta chỉ thích cô mà thôi...
Tiểu ma nhện nổi điên đưa tay che khuất đôi mắt của a tỷ, một bàn tay khác giữ đầu cô kéo về phía mình, động tác hết sức điên cuồng.
Có lẽ là cô cảm nhận được hơi thở tuyệt vọng đến làm người đau lòng trên thân A Thanh, hơn nữa không bài xích chuyện này, nhiều lắm không cảm giác, Nam Diên căn cứ nguyên tắc trấn an con trẻ, sau khi khiếp sợ, cô nỗ lực làm bản thân trở thành một con cá mặn mặc người xâu xé. Edit by Nguyệt Phong
Nam · cá mặn · Diên không biết mình bị gặm bao lâu.
Với cô mà nói thì lực gặm cắn của đối phương như gãi ngứa cho cô vậy.
Không đau chút nào, chỉ có môi tê dại thôi.
Chờ đến lúc A Thanh chịu buông móng vuốt với miệng ra, tự mình khiến mình thở hổn hển mồ hôi đầy đầu, Nam Diên mới bình tĩnh hỏi hắn:
- Bây giờ nguôi giận chưa? Nếu nguôi giận thì chúng ta ngồi xuống nói chuyện.
Khuôn mặt nữ nhân không chút đỏ cũng không thở gấp như hắn, không giống như người vừa mới thừa nhận mưa rền gió dữ.
Bùi Tử Thanh nghe được lời này, không chỉ khiếp sợ mà đã hoàn toàn điên cuồng.
Hắn đánh bạc hết thảy cưỡng hôn a tỷ hắn kính trọng nhất, cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị ghét bỏ và căm hận rồi.
Nhưng tại sao như thế?
Tại sao hắn đã làm như vậy với a tỷ mà cô còn có thể bình tĩnh nói chuyện với hắn?
- A tỷ! Cô có biết ta đang làm cái gì hay không? Ta cưỡng hôn cô, ta mạo phạm cô! A tỷ, ta cầu xin cô đừng bình tĩnh như vậy! Ta chấp nhận cô chán ghét ta căm hận ta! Cô nên hận ta...
Ít ra hắn có thể dễ chịu một chút, có thể tiếp tục phóng túng mình làm chuyện cầm thú kia!
Nam Diên: ...
Cô vì muốn A Thanh bình tĩnh trở lại đã tùy ý hắn như vậy với như vậy, sao A Thanh càng điên rồi?
- A Thanh, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.
Để cô sắp xếp ngôn từ giải thích tỉ mỉ chuyện này với hắn.
- Còn có cái gì để nói? Nói a tỷ dụ hống ta như thế nào rồi giết ta sao?
Bùi Tử Thanh tỏ vẻ 'ta không nghe, ta không nghe':
- Dù sao a tỷ cũng giết ta, ta còn sợ cái gì nữa, ta thích a tỷ, ta muốn biến a tỷ thành nữ nhân của ta! Chờ a tỷ biến thành nữ nhân của ta rồi, ta xem a tỷ còn thờ ơ như hiện tại không! Edit by Nguyệt Phong
Nam nhân vừa rống giận vừa xé rách xiêm y nữ nhân, tiếc rằng Nam Diên bị tơ nhện của hắn bọc thành nửa cái bánh chưng thịt, xé kiểu gì cũng không rách!
Đây là điển hình cho câu "mua dây buộc mình" đó mà.
Nam Diên không khỏi đau đầu.
Vốn định nhường A Thanh để hắn sớm chút bình tĩnh lại, nhưng hiện tại xem ra biện pháp này không thể thực hiện được.
Nếu đã không được thì cô đổi biện pháp khác.
Mắt thấy A · Phệ huyết Ma quân · Thanh càng lúc càng điên khùng, từ gương mặt đến cổ, vừa gặm vừa xé quần áo, đột nhiên tơ nhện cứng cỏi trói buộc Nam Diên vỡ ra, hóa thành dịch nhầy khi gặp một luồng sương đen, nhỏ giọt trên mặt đất phát ra tiếng tích táp.
Nam Diên trở tay buộc chặt móng vuốt không quy củ của nam nhân, trong ánh mắt tan rã của hắn kéo hắn tới giường rồi đẩy hắn ngã xuống.