Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 17: Thiếu niên cố chấp (17)



Đường Tuế:!!!

Mi bị điên à! Ta vừa khen ngon xong giờ lại bắt ta bẻ cua.

Luân Hồi Kính không hề trả lời.

Đường Tuế cảm thấy, trong mắt Tống Tinh Dã, cô là một con đần.

Sandwich trong tay Đường Tuế cũng còn một miếng cuối cùng thôi.

Cô thở phì phò nhét toàn bộ miếng bánh còn lại vào trong miệng.

Chờ hoàn toàn nuốt xong rồi mới trừng mắt nhìn Tống Tinh Dã.

“Khó ăn chết đi được.”

Nói xong, lại tiếp tục uống sữa bò.

Tống Tinh Dã nhìn Đường Tuế thay đổi thất thường như thế, hơi nhíu mày rồi không để ý cô nữa mà ăn bữa sáng của mình.

Đường Tuế nói xong, thấy nhiệm vụ đã hoàn thành mới thở phào nhẹ nhõm rồi len lén nhìn Tống Tinh Dã, cô thè lưỡi liếm môi, cà lăm: “... Ngẫm lại cũng không khó ăn như vậy.”’

Đường Tuế hơi suy nghĩ rồi sốt sắng bưng ly sữa bò uống ừng ực.

Uống xong, cô dùng vẻ mặt nghiêm túc ngồi lại ghế sofa, bàn tay nhỏ nhắn trắng noãn chống cằm, chìm vào trầm tư.

May mà giá trị hắc hóa không tăng lên.



Có điều cô phải suy nghĩ biện pháp để trừ sạch giá trị hắc hóa.

Bằng không với mấy cái nhiệm vụ tào lao này của Luân Hồi Kính sẽ hại chết cô.

"Tiểu thư, Tống thiếu gia đến.”

Lão quản gia có khuôn mặt từ ái đứng trước mặt Đường Tuế.

Đường Tuế nghe ông nói thì nhíu mày, định nói mình không ở đây thì đã thấy Tống Minh Trì đứng cách đó không xa.

“À.”

Tống Minh Trì nhanh chóng lại đây, từ đầu đến cuối trên khuôn mặt đẹp trai đó đều mang theo ý cười nhạt. truyện đam mỹ

"Tuế Tuế, hôm nay tôi đến đưa thiệp mời cho cô.”

Như sợ Đường Tuế từ chối, Tống Minh Trì vừa nói xong đã nhét thiệp mời vào tay cô!

Đường Tuế nhíu mày định từ chối.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, nhận thiệp mời của Tống Minh Trì.

Đường Tuế đành phải nhận thiệp mời trong tay.

Thấy Đường Tuế như vậy, lòng Tống Minh Trì đã rõ.

Ha ha, anh ta biết mà, trong lòng Đường Tuế có anh ta.

Nhìn đi.



Anh ta chỉ đến đưa tấm thiệp mời thôi mà cô đã tha thứ cho anh ta rồi.

Haizz, cũng không còn cách nào.

Tuy Đường Tuế không đáng yêu dịu dàng nhã nhặn làm người khác thương tiếc.

Nhưng thân phận và địa vị của cô xứng với anh ta, nên anh ta đành phải chịu thiệt thòi một chút.

Chẳng qua Đường Tuế như vậy cũng dễ lừa gạt, đối tốt với cô một chút cô sẽ đồng ý với anh ta ngay.

Nghĩ vậy, Tống Minh Trì ngồi xuống bên cạnh Đường Tuế.

Hai người cách nhau rất gần.

Đường Tuế nhích sang bên cạnh một chút, cô không thích ở gần người này.

Khuôn mặt mềm mại cũng xoắn xuýt lại.

Tống Minh Trì vốn có chút không vui, nhưng vừa quay đầu chạm phải đôi mắt to mông lung của Đường Tuế, trái tim lập tức nhũn ra.

Thật ra ngoài trừ thân phận, dáng dấp cô cũng khá tối, mỏng manh yếu ớt, nếu cô không bùng phát bản tính tiểu thư nóng nảy thì... cũng coi như tạm được.

Thấy cô gái nhỏ trước máy nhíu mày, cúi thấp đầu, ngồi đó cầm thiệp mời, đặc biệt là gương mặt trắng noãn mềm mại kia, anh ta có chút muốn xoa nắn.

Vậy là anh ta liền vươn tay ra.

Ngay khi ngón tay sắp chạm vào gương mặt mềm mại của cô, bỗng nhiên, tay anh ta bị người khác nắm lại.