Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 184: Tiểu đà tinh của ảnh đế đỉnh lưu (23)



Ánh mắt Lục Cảnh Ngôn bỗng chốc hơi thay đổi.

Đường Tuế thấy tầm mắt anh lại dừng trên chân mình.

Cô âm thầm rút chân về phía sau, muốn giấu chân mình đi.

"Khụ khụ."

Lục Cảnh Ngôn nhận ra cô gái nhỏ hoảng sợ, ánh mắt anh khẽ động, khóe miệng tươi cười, cực kỳ lịch sự.

"Tôi dọn bàn đã, em muốn ăn trái cây không?"

"Em muốn ăn dưa hấu."

Nhắc tới ăn, Đường Tuế lập tức quên tất cả mọi chuyện.

Vừa rồi lúc mở tủ lạnh ra, cô có nhìn thấy một quả dưa hấu siêu to bên trong.

"Được."

Lục Cảnh Ngôn đặt chén đũa vào bồn rửa bát, chờ ngày mai dì giúp việc đến rửa.

Anh lại lấy quả dưa hấu to trong tủ lạnh ra.

Giọng nói mềm mại của Đường Tuế lại truyền từ bên ngoài vào.

"Lục Cảnh Ngôn, em muốn ăn một nửa."

"Được."

Lục Cảnh Ngôn dùng dao cắt quả dưa hấu thành hai nửa, mỗi nửa bỏ vào một cái thìa lớn.

Lúc này Đường Tuế đã ngồi trên thảm nhung.

Trong tay cô ôm một cái gối ôm, mặt đè lên gối, chỉ để lộ đôi mắt to ngập nước.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Lục Cảnh Ngôn -10, tổng còn 70.

Đường Tuế nghe Luân Hồi Kính thông báo như vậy thì mỉm cười.

"Ăn đi."



Lục Cảnh Ngôn đặt dưa hấu lên bàn trà, đẩy đến trước mặt Đường Tuế.

Đường Tuế thích chí dùng thìa xúc một miếng to cho vào miệng.

Dưa hấu giòn giòn, ngọt ngọt.

Ngon quá.

Đường Tuế vừa vùi đầu ăn vừa xem chương trình.

Lúc này, chương trình đã vào đoạn gay cấn.

Đứa trẻ được gặp lại cha mẹ ruột.

Có mấy người ngồi dưới sân khấu đã bật khóc.

Lục Cảnh Ngôn mặt không cảm xúc ngồi xem.

Bỗng nhiên, anh nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng khóc.

Lục Cảnh Ngôn quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy cô gái nhỏ bê miếng dưa hấu to, khóc không thành tiếng.

Đôi mắt đỏ hoe, hàng mi dài còn đọng lại những giọt nước mắt trong suốt.

Lục Cảnh Ngôn:...

Đây là?

Đồng cảm với gameshow này à?

"Hu hu, đáng thương quá đi mất!"

Đường Tuế bật khóc, cuối cùng còn nấc lên.

"Hu hu, hức... khó chịu quá.. hức."

"Lục Cảnh Ngôn... hức..."



Đôi mắt Đường Tuế đỏ hoe, rụt rè nhìn Lục Cảnh Ngôn, đáng thương không chịu nổi.

Lục Cảnh Ngôn nhìn bộ dạng này của cô, cầm khăn giấy, lau mặt cho cô.

"Cảm... hức... cảm ơn."

Đường Tuế nấc lên, nhìn rất khổ sở.

"Đường Tuế?"

Lục Cảnh Ngôn bỗng nhiên nghiêm mặt nhìn Đường Tuế.

"Hả?"

Đường Tuế hơi ngạc nhiên, không rõ Lục Cảnh Ngôn bị làm sao.

Vừa rồi vẫn tốt mà, sao tự dưng lại tức lên thế?

Cô có làm ra chuyện gì khiến anh tức giận đâu.

"Có phải em đang lừa tôi không?"

Giọng anh rét lạnh, dù cách một cặp kính nhưng đôi mắt vẫn toát lên vẻ lạnh lùng.

Đường Tuế trừng lớn mắt.

Không phải là Lục Cảnh Ngôn đã nhận ra điều gì đấy chứ!

Đường Tuế cắn chặt môi.

"Em, em, em không có."

Đường Tuế nói lắp, cúi đầu, không dám đối diện với Lục Cảnh Ngôn.

"Xem đi, hết rồi này."

Giọng Lục Cảnh Ngôn nhanh chóng nhã nhặn dịu dàng như trước.

Đường Tuế ngạc nhiên ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Lục Cảnh Ngôn.

"Em còn nấc không?"