Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 191



Thấy khuôn mặt trẻ trung của nữ nhi tràn đầy tĩnh mịch tuyệt vọng, lòng An Vương phi như bị đao cắt, dịu dàng vuốt ve mặt nàng ta: "Trước khi rời kinh, mẫu phi sẽ sắp xếp cho con gặp Lục Minh Viễn."

Vừa dứt lời, An Vương phi lập tức trông thấy, trong ánh mắt nặng nề tử khí của nữ nhi tập trung ánh sáng, bà ta càng thêm hạ quyết tâm về ý định này. Chỉ có Lục Minh Viễn mới có thể làm cho nữ nhi vui vẻ lần nữa, nó còn trẻ như vậy, cuộc đời còn dài như vậy, làm sao có thể để tâm như tro tàn.

"Con không muốn, con không muốn gặp hắn." Bỗng nhiên, Tấn Dương quận chúa đẩy An Vương phi ra, nàng ta trốn vào trong giường: "Con không muốn gặp hắn, con không muốn!"

Hốc mắt An Vương phi chua xót, cũng không để ý nữ nhi còn đang giãy dụa, bà ta ôm con vào lòng, ôn nhu trấn an: "Đừng sợ, đừng sợ, con phải tin tưởng vào ánh mắt của chính mình, Lục Minh Viễn sẽ không bởi vậy mà không thích con đâu, chẳng lẽ con không tin nhân phẩm của hắn?"

"Mẫu phi, con không còn mặt mũi thấy nàng, ta lấy mặt mũi gì gặp hắn." Tấn Dương quận chúa khóc không thành tiếng.

"Con ngoan, đây không phải là lỗi của con, đều là lỗi của Lục hoàng tử, nó đâu có liên quan gì với con, là Lục hoàng tử không bằng cầm thú." Nếu không phải Lục hoàng tử mất đi lý trí, nữ nhi sao có thể thê thảm như thế.

Hai mắt Tấn Dương quận chúa đẫm lệ.

"Hân nhi, đây không phải lỗi của con, con không cần tự trách mình..." An vương phi không ngừng lặp lại bên tai nàng ta, lời nói của mình nữ nhi không nghe lọt tai, nhưng nếu Lục Minh Viễn nói có lẽ nó sẽ nghe được. Vì tương lai của nữ nhi, An vương phi nhất định phải đánh liều một phen, bà ta không thể trơ mắt nhìn nữ nhi bị hủy hoại như vậy. Cho dù liều mạng hoàng đế không mừng, nhưng nể mặt An vương cúi đầu tận tụy mấy chục năm, Hân nhi lại là chất nữ của ông ấy, sau khi ván đã đóng thuyền, bệ hạ sẽ nhắm một mắt mở một mắt.

Ngày rời khỏi kinh thành, dưới sự an bài của An vương phi, vừa đến Lục Minh Viễn đã thấy Tấn Dương quận chúa tiều tụy không chịu nổi. Chuyện nàng ta gặp phải, hắn cũng đã nghe nói, việc này khiến hắn trằn trọc mấy ngày. Lần trước gặp mặt còn thần thái phấn chấn, hiện giờ lại thành đoá hoa bị sương đập nát, lộ ra vẻ suy bại hiu quạnh, đầu lưỡi Lục Minh Viễn ập tới chút đắng chát.

"Lục nhị ca!" Tấn Dương quận chúa nhào vào trong ngực hắn, nước mắt không khỏi tuôn rơi, hắn thật sự đồng ý đến gặp nàng ta.

Lục Minh Viễn theo bản năng muốn đẩy nàng ta ra, tay duỗi được một nửa lại cứng đờ, cảm giác được nước mắt nàng ta nhỏ xuống mu bàn tay, nóng bỏng đến nỗi cả người hắn đều run rẩy.



Tấn Dương quận chúa khóc khàn giọng, giống như muốn tiết hết tất cả uất ức mấy ngày nay.

Ngón tay Lục Minh Viễn nắm chặt lại tách ra, tách ra lại nắm chặt, cuối cùng vỗ vỗ lưng nàng ta trấn an.

"Ta xong rồi, sau này ta phải làm sao đây, ta xong rồi, đời này của ta đều xong rồi!" Tấn Dương quận chúa nói năng lộn xộn, khóc lóc kể lể.

"Sao có thể như vậy, qua mấy năm nữa mọi người đều sẽ quên." Lục Minh Viễn cố gắng cười vui vẻ, trong lòng cũng biết loại chuyện này làm sao có thể dễ dàng bị người ta quên đi.

"Ngươi quên được sao?" Tấn Dương quận chúa trong ngực hắn ngẩng đầu lên, thấp thỏm bất an nhìn hắn.

Lục Minh Viễn hơi cứng đờ.

Tấn Dương quận chúa như rơi xuống hầm băng, sụp đổ khóc lóc: "Ngươi cũng cảm thấy ta bẩn, ta ghê tởm."

"Không có, sao ta có thể nghĩ như vậy, đây không phải lỗi của ngươi, ngươi cũng không muốn xảy ra loại chuyện này." Lục Minh Viễn vội vàng an ủi.

Tấn Dương quận chúa nghẹn ngào: "Vậy ngươi nguyện ý cưới ta không?"

Lục Minh Viễn lại cứng đờ, thấy nàng ta lại khóc lóc, bèn vội vàng nói: "Quận chúa, ta không thể cưới ngươi không phải vì ngươi xảy ra chuyện, mà là ta có hôn ước trong người. Sau này ngươi nhất định sẽ gặp được một nam tử toàn tâm toàn ý quý trọng ngươi."



Không ngờ, chỉ có ngươi mới không ghét bỏ ta.

Sau khi tách khỏi Lục Minh Viễn, Tấn Dương quận chúa chui vào trong ngực An vương phi, trong hai con mắt nàng ta lấp lánh ánh sáng: "Mẫu phi, hắn không chê con."

"Đúng vậy, ánh mắt Hân nhi của chúng ta thật tốt!" An vương phi trìu mến gạt tóc mai nàng ta.

Tấn Dương quận chúa lo lắng cắn môi: "Hắn sẽ cưới con sao?"

Ngữ khí An vương phi chắc nịch: "Đúng vậy."

Tấn Dương quận chúa dụi dụi An vương phi, không tiếp tục truy hỏi nữa.

Sau khi tiễn nữ nhi đi, An vương phi lập tức phân phó An ma ma đi làm một chuyện.

"Vương phi?" An ma ma kinh ngạc nhìn An vương phi.

Vẻ mặt An vương phi không chút thay đổi: "Chỉ khi nàng chết, Hân nhi mới có thể gả cho người trong lòng nó, nó mới có thể sống sót, sống vui vẻ. Ngươi không nhìn ra sao, Lục Minh Viễn là niệm tưởng sống sót của Hân nhi." Nếu không phải vì Nhan Gia Dục, làm sao Hân Nhi có thể rơi đến nông nỗi này.

Bà ta thuyết phục An ma ma cũng giống như đang thuyết phục chính mình: "Cứ từ từ, từng chút một, nàng vốn đã bệnh tật ốm yếu, bệnh đã hơn một năm cũng không khỏi, sẽ không có ai nghĩ nhiều. Dù sao cũng phải qua một năm nữa Lục gia mới có thể nghị thân, trong khoảng thời gian này cũng đủ để ta nắm bắt được một nhược điểm của Lục gia."

Nhìn An vương phi như vậy, An ma ma lạnh sống lưng nuốt lời khuyên trở về, Vương phi sinh được bốn nhi tử, chỉ có một nữ nhi là quận chúa, bởi vậy quận chúa rất quan trọng với bà ta.