Xuyên Nhanh: Sinh Ra Vì Dục Vọng

Chương 5: Giúp anh trai có được không?



↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────

Sau khi tiễn Lâm Tử Phong đi, Cẩm Nguyệt bắt đầu mờ mịt suy nghĩ. Cô hoàn toàn không hiểu nổi cuộc nói chuyện vừa nãy có ý gì, đối với hành động của Lâm Tử Phong càng thêm mê mang.

Cuối cùng cô cũng nhớ đến Cố Bân đang say như chết nằm ở trong phòng, Cẩm Nguyệt cảm thấy tối nay cô không thể ngủ ngon được rồi.

Cẩm Nguyệt cầm điện thoại tra cách làm trà giải rượu trên mạng, lục đục một lúc lâu bên dưới phòng bếp mới bưng trà giải rượu lên phòng Cố Bân. Cố Bân nhắm mắt nằm trên giường rầm rì, giống như ngủ không thoải mái, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm cái gì đó.

Cẩm Nguyệt đến gần thì phát hiện anh đang kêu: "Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt."

Cẩm Nguyệt cho rằng Cố Bân khó chịu nên mới kêu cô, lập tức tiến lên đỡ anh ngồi dậy, sau đó giống như chăm sóc người bệnh đút trà giải rượu cho anh uống.

Cố Bân sau khi say rượu cũng không hề gây rối, chỉ ngoan ngoãn thuận theo hành động của Cẩm Nguyệt. Cẩm Nguyệt phát hiện toàn thân anh nóng bừng, bèn cởi áo anh ra, sau đó dùng khăn lông lau sơ một chút, cuối cùng giúp Cố Bân đắp chăn.

Sắp xếp xong xuôi hết tất cả mọi chuyện, Cẩm Nguyệt cảm thấy mệt mỏi, ngáp một cái chuẩn bị trở về phòng.

Nhưng Cẩm Nguyệt vừa rời đi khỏi mép giường thì có một bàn tay nắm chặt lấy tay cô. Cẩm Nguyệt quay đầu lại nhìn, thấy Cố Bân đã mở mắt.

"Anh tỉnh rồi à?"

Cố Bân không trả lời Cẩm Nguyệt, chỉ dùng sức một cái mạnh mẽ kéo cô lên giường.

Cẩm Nguyệt bị anh kéo mất đi thăng bằng, trực tiếp ngã nhào trên người Cố Bân, một bàn tay nóng bỏng đúng lúc đặt trên eo cô.

Cẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn người đàn ông, phát hiện trong mắt Cố Bân che kín cảm xúc mà cô không hiểu, Cố Bân lúc này không giống như Cố Bân thường ngày.

Có chút giống... người ôm cô lần đó...

Không đợi Cẩm Nguyệt đứng dậy, đối phương đã xoay người thay đổi vị trí đè cô dưới thân. Hơi thở nam tính hoàn toàn bao phủ Cẩm Nguyệt, cô có chút không dám hô hấp, cẩn thận nhìn người đang đè ở phía trên, bất an vặn vẹo hai cái.

"Anh... Anh trai?"

"Nguyệt Nguyệt, em đã đến rồi."

"Em đêm nào cũng chạy vào giấc mơ của anh, anh cũng chỉ có thể ở đây biểu đạt tiếng lòng của mình cùng em." Cố Bân nói xong có chút tự giễu cười cười, mỗi một lần tỉnh giấc anh lại cảm thấy tội ác của mình chồng chất. Ở trong mơ, anh mặc kệ mọi thứ tận tình đòi hỏi cô gái mỹ diệu dưới thân, hận không thể khắc cô vào trong xương cốt.

Nhưng khi tỉnh dậy, anh mới phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ. Ở hiện thực, anh chỉ dám trộm nhìn, ở một nơi không ai phát hiện cẩn thận thổ lộ tình cảm bất kham kia.

Trong mơ chính là nơi duy nhất anh có thể không màng đến mọi thứ, Cố Bân vươn tay sờ lên gương mặt nhỏ của thiếu nữ, nghiêm túc miêu tả nét mặt cô.

Rõ ràng cả hai lớn lên cùng nhau, nhưng trước giờ anh chưa từng có tâm tư đen tối như thế này với cô. Tất cả đều bắt đầu từ ngày hôm đó, giống như có tiên nữ trên trời bám vào Cố Nguyệt, khiến đáy lòng anh tất cả đều là cô.

Nhưng mọi chuyện đáng lẽ không nên xảy ra, đó là... em gái anh.

Cố Bân thở dài, "Nếu em không phải Cố Nguyệt thì tốt biết mấy."

Cẩm Nguyệt: "?" Cô đúng là không phải Cố Nguyệt, nhưng mà tại sao không phải thì tốt? Cô không hiểu.

Cô không thể nói cho Cố Bân biết mình không phải là Cố Nguyệt, cho nên Cẩm Nguyệt muốn hỏi một vấn đề khác mà cô khó hiểu nãy giờ.

"Anh muốn nói điều gì? Tại sao chỉ có thể nói ở trong mơ?" Đây là điều mà Cẩm Nguyệt thắc mắc.

Cố Bân ở trên cười khẽ một tiếng, "Bởi vì anh thích em, cô gái ngốc."

Cẩm Nguyệt nghiêng nghiêng đầu, "Em cũng rất thích anh trai." Anh vẫn luôn chăm sóc cô, cho cô cảm giác an toàn. Vậy nên cô cũng không hề chán ghét anh hay bài xích việc ở chung cùng anh, thậm chí còn muốn báo đáp ý tốt của anh ấy.

Nhưng Cố Bân khẽ sờ chóp mũi của cô.

"Không giống nhau."

Cẩm Nguyệt chớp chớp mắt, "Không giống chỗ nào cơ?"

Đáp lại cô chính là một nụ hôn, đôi môi cực nóng của Cố Bân dán lên môi cô cọ xát, "Thích của anh là muốn hôn em, yêu em, chiếm hữu em. Nguyệt Nguyệt, em có hiểu không?"

Sau khi bị hôn, đại não Cẩm Nguyệt dường như đình chỉ, lúc này cô lập tức hiểu ra. Cố Bân đối với cô, hình như giống với nguyên chủ Cố Nguyệt, sinh ra tình cảm ái mộ.

Đáng tiếc chính là, tâm ý của Cố Nguyệt còn chưa được đối phương đáp lại, chỉ dám chôn sâu nó ở dưới đáy lòng không để anh phát hiện. Nhưng hiện tại, tâm ý của Cố Bân đối với cô...

Cẩm Nguyệt có chút phiền não, cô nghĩ đến nguyên nhân vì sao nguyên chủ không dám thẳng thắn thổ lộ lòng mình.

"Anh trai... em là em gái của anh mà." Cẩm Nguyệt khẽ né tránh nụ hôn này, cô nghiêm túc nói.

"Đúng vậy, cho nên anh chỉ dám ở trong mơ hôn em, muốn em. Nguyệt Nguyệt, chẳng lẽ ngay cả trong mơ em cũng muốn từ chối anh sao?" Nói xong, trong mắt Cố Bân hiện lên một tia thống khổ.

Cẩm Nguyệt không hiểu sao tim mình lại có chút đau, "Nhưng đây không phải..." là mơ mà.

Cẩm Nguyệt còn chưa kịp nói xong, Cố Bân lại tưởng người bên dưới muốn từ chối mình, không chờ đối phương nói hết câu đã trực tiếp cúi xuống ngậm lấy đôi môi non mềm. Bàn tay to nắm lấy eo thon của cô, Cẩm Nguyệt bị hôn đến mức hít thở khó khăn, cái miệng nhỏ hơi mở ra, bị người đàn ông cường thế tiến vào.

"Ưm ưm..." Trong miệng bị người đàn ông công thành đoạt đất, mùi rượu pha lẫn mùi trà. Mỗi một góc trong miệng cô anh đều không buông tha, dường như muốn hấp thụ hết tất cả nước bọt ngọt ngào trong cái miệng nhỏ.

Cẩm Nguyệt bị hôn đến mức đầu óc mơ hồ, sự khô nóng xa lạ lại một lần nữa xuất hiện, cô thở hổn hển thừa nhận nụ hôn dịu dàng của người đàn ông.

Cố Bân cảm thấy nụ hôn này chân thật không giống như cảnh trong mơ, tiếng kêu và xúc cảm mềm mại khiến anh mất đi khả năng tự hỏi.

Cố Bân rốt cuộc cũng buông tha đôi môi của thiếu nữ, môi anh chậm rãi đi chuyển dọc theo cần cổ trắng nõn, ở nơi đó dùng sức lưu lại một dấu ấn.

"Ưm... Không được..." Cẩm Nguyệt cảm thấy làn da bị anh mút lấy vừa nóng lại vừa ngứa. Cô cảm thấy có một đồ vật to lớn đang đặt ở giữa hai chân của mình, cảm giác xa lạ hoàn toàn thổi bay lí trí, hơi thở có chút dồn dập.

Người đàn ông lại cực kì hài lòng với phản ứng của cô, bắt đầu hôn lên da thịt trắng nõn, bàn tay to cũng không an phận đặt trên eo cô, vén lên áo ngủ mỏng manh trực tiếp sờ vào làn da mềm mại.

Cẩm Nguyệt bị nhiệt độ trên tay anh làm cho run rẩy, cả người mềm nhũn không thể ngăn cản động tác của Cố Bân.

Áo ngủ bị đối phương vén lên, bầu vú no đủ tròn trịa hiện ra trước ánh mắt cực nóng của người đàn ông. Cố Bân nhìn cặp vú mình đã nhìn không biết bao nhiêu lần trong mơ kia, bỏ qua cảm giác quá mức chân thật, duỗi tay xoa nắn, gấp không chờ nổi chôn mặt mình ở giữa khe vú.

Hương vị dễ ngửi và xúc cảm mộng ảo trên người thiếu nữ khiến hai mắt Cố Bân đỏ bừng.

Cố Bân nắm bầu vú sữa trong tay dùng sức xoa nắn thành nhiều hình dạng khác nhau, giống như mọi lần ở trong mơ, tận tình chiếm hữu cô gái này bất chấp hậu quả.

Vú của cô gái vừa trắng lại vừa mềm, bị người đàn ông xoa bóp lưu lại mấy vệt đỏ. Hai đầu vú xinh xắn màu hồng nhạt đứng thẳng, sau khi bị người đàn ông tận tình liếm mút thì dính đầy nước bọt sắc tình, màu hồng nhạt dần chuyển sang hồng, hệt như quả hồng mai dưới trời tuyết rơi.

Cẩm Nguyệt chưa từng trải qua chuyển này nên vô cùng luống cuống, nhưng sự ngây ngô của cô cũng không có cách nào ngăn cản được động tác của người đàn ông. Cẩm Nguyệt cảm thấy toàn thân mình như có lửa thiêu đốt, nhất là bầu vú đang bị anh gặm cắn truyền đến cảm giác cực kì xa lạ. Nước da trên người cô từ trắng nõn cũng biến thành hồng nhạt, giống như không một tiếng động mời người đàn ông đến nhấm nháp.

Trên người truyền đến cảm giác kỳ lạ, bất an, nhưng không hề chán ghét.

Cố Bân dừng động tác gặm cắn hai khối no đủ kia lại, trong mắt tràn đầy đắc ý.

"Nguyệt Nguyệt có cảm giác, núm vú nhỏ cứng lên rồi này."

"Bị anh trai chơi vú có thoải mái hay không? Về sau ngày nào cũng làm Nguyệt Nguyệt thoải mái có được không?"

Cẩm Nguyệt không hiểu tại sao nghe mấy lời Cố Bân nói lại cảm thấy vô cùng mắc cỡ, thẹn thùng muốn chết.

"Ưm... Anh ơi... Dừng lại, như vậy... kỳ quái lắm..."

Động tác của Cố Bân thật sự dừng lại, nhưng giọng nói của anh lại lộ vẻ bối rối: "Anh trai cũng muốn dừng lại lắm nhưng anh khó chịu quá, Nguyệt Nguyệt giúp anh có được không?"

"Ưm... Giúp như thế nào ạ?" Cẩm Nguyệt mê mang nhìn Cố Bân, tại sao anh ấy khó chịu lại muốn cô giúp mới được? Cô có thể làm gì được chứ?

Cố Bân không có trả lời, chỉ hai ba động tác đã cởi sạch quần áo trên người Cẩm Nguyệt. Cẩm Nguyệt lúc này đang trần như nhộng nằm dưới thân người đàn ông, gương mặt nhỏ của cô đỏ bừng.

Cô không nghĩ tới chuyện mình cứ như vậy bị người đàn ông nhìn thấy hết.