Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 22: Luyện hoá dược liệu, thay hình đổi dạng



Trời đã bắt đầu tối dần, lại một ngày nữa sắp trôi qua. Vì lý do an toàn, Sơn cũng không đi đâu xa hơn nữa mà vòng trở lại rìa thành phố mới đi qua, chọn một căn nhà rồi đi vào. Tất nhiên xung quanh và ngay trong chính căn nhà vẫn còn xác sống đi lại, Sơn tiện tay xử lý chúng nó rồi bắt đầu bố trí vài trận pháp phòng vệ. Làm xong những việc này Sơn bắt đầu lấy ra một đống tinh hạch cùng với tất cả chỗ lá thanh khí thảo đã thu hoạc được đặt ở trước mặt. Lão Thạch trực tiếp bố trí một “bát phương tụ linh trận” ngay trong phòng hỗ trợ cho Sơn hấp thu dược lực tốt hơn.

Nói về cách hấp thu dược lực, cũng không nhất thiết phải là ăn trực tiếp hay đưa vào luyện thuốc, mà lão Thạch đã hướng dẫn một cách hấp thu khác phù hợp với hoàn cảnh lúc này hơn. Ăn trực tiếp thì hiệu quả không quá cao, còn luyện thuốc thì bây giờ Sơn vẫn chưa thực hiện được. Cách này tác dụng không nhanh bằng thuốc mà sẽ tích trữ dược lực trong cơ thể chờ tiêu hoá dần dần, mà không để lại tác dụng phụ hay độc tố. Chớ coi thường lượng cặn độc nhỏ có trong thuốc, những loại cấp thấp sẽ không thấy rõ, nhưng càng cao cấp thì lượng độc tố sẽ càng nhiều lên, tích tụ đủ lâu sẽ làm tổn hại đến cơ thể.

Chuẩn bị xong mọi thứ rồi Sơn bắt đầu ngồi xuống xếp bằng, nhắm mắt lại bắt đầu ngưng tâm tĩnh thần, trong tay cậu thì là một phiến lá thanh khí thảo được bao bọc bởi chân nguyên tinh thuần. Bước thứ nhất là sử dụng chân nguyên của mình tác động lên phiến lá, từ từ đẩy dị năng lượng ra khỏi lá, vì lượng dị năng lượng trong từng chiếc lá cũng không nhiều, nên bước này không tốn thời gian mấy. Bước thứ hai là sử dụng chân nguyên bọc lấy từng phần một linh khí cùng dược lực của lá, sau đó đưa trở về cơ thể. Bước này phải làm cẩn thận, vì mỗi loại linh dược có một đặc tính riêng cùng dược lực khác nhau, phải tuỳ xem là loại linh dược nào mà làm ra hấp thu chính xác nhất, nếu là loại chưa được biết đến thì còn phải thêm bước phân tích nữa. Tất nhiên có lão Thạch bên cạnh nên có gì chưa hiểu Sơn có thể được lão chỉ dẫn rõ ràng, thông thuận. Việc còn lại chỉ là lặp lại y hệt với tất cả chỗ lá ấy, nhưng nghe lời lão Thạch khuyên, Sơn sẽ không hấp thu hết mà để lại vài lá dự phòng, dù sao linh dược cũng không phải là ngọn cỏ bên đường, muốn là nhặt được, giữ lại có khi lại có đại dụng trong tương lai chẳng hạn như phụ trợ luyện thuốc.

Một đêm bình tĩnh cứ như vậy mà qua đi. Sáng hôm sau, mặt trời đã nhô lên khá cao rồi, nhưng trong phòng Sơn đang tu luyện lại khá tối tăm yên tĩnh. Lúc này Sơn đã kết thúc quá trình hấp thu dược lực, bây giờ tất cả dược lực đã được lưu trữ trong cơ thể cậu, chỉ cần từ từ tiêu hoá dần dần là được, quá trình này tuy không nhanh nhưng lại rất chắc, phù hợp để người mới tu luyện như Sơn xây dựng căn cơ vững chắc. Bây giờ, tuy là chưa đột phá đến Khí Cảm tầng thứ sáu nhưng Sơn cảm thấy cũng sắp tiếp cận rồi, hơn nữa có lượng dược lực này chắc chắn các tầng tiếp theo sẽ tiến bộ khá nhanh.

“Sư phụ, con đã hoàn toàn hấp thu dược lực trong lá cây rồi, giờ chúng ta nên đi đâu tiếp đây?” – Sơn hỏi lão Thạch.

Lão Thạch hơi suy nghĩ một chút, rồi nhíu mày nói ra:

“Ta có chút dự cảm, ta thấy con hẳn là nên trở về căn cứ một chuyến, có điều gì đó đang chờ đợi con đấy.”

“Ồ, có gì đó đang chờ con ở căn cứ sao? Ở căn cứ con thấy có phiền toái nhiều hơn là việc tốt.” – Sơn cũng hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút, rồi cậu lại như nhớ đến chuyện gì – “A, chẳng lẽ là vụ cái tên Hắc ca kia, nghe hắn bảo có người anh họ ở trong đoàn đội lớn, không biết có phải người này cũng muốn tìm con phiền toái hay không? Không được, nếu là người này biết con đã g·iết tên Hắc ca kia không biết hắn có gây rắc rối cho nhóm anh Lưu không?”

“Dự cảm của sư phụ thì con cũng không dám nghi ngờ, như vậy con nhất định phải trở về một chuyến rồi.” – Sơn càng nghĩ càng nóng vội, sợ mình làm liên luỵ đến anh Lưu, anh Cường.

“Bình tĩnh lại đã, dự cảm này của ta cũng mới đến không lâu, hẳn là cũng chưa có gì xảy ra, ngược lại là con, nếu cứ như vậy trở về thì có thể sẽ gia tăng nguy hiểm hơn. Tốt nhất là học một chút nguỵ trang gương mặt đi, đổi một cái thân phận khác trở về căn cứ, như vậy sẽ ít bị để ý hơn.” – Lão Thạch bình tĩnh phân tích.

“Sư phụ dạy phải, nhưng bây giờ mới học thì liệu có kịp không?”

“Ừm, học được môn này cũng không nhanh lắm đâu, để ta nghĩ xem có cách khác không?”

Nói rồi lão Thạch liền nhắm mắt lại, miệng còn lẩm bẩm cái này không phải cái kia không được, tựa như là đang tìm kiếm gì đấy. Sau một hồi lão mới hớn hở dùng tay hút một phát, một nắm đất đột nhiên xuất hiện trên bàn tay lão.

“May quá, vẫn còn một ít trong này, vốn công dụng chính của thứ này là để gia trì lúc ta luyện binh khí, nhưng lần này dùng đến cũng là hợp lý nhất rồi.” – Lão Thạch làm ra giới thiệu – “Đây là một loại đất sét khá hiếm, ta rèn binh khí hay cho vào thêm một ít chẳng những làm binh khí tăng khả năng chống chịu công kích, tăng tính bền dẻo, hơn nữa nó làm cho binh khí dễ dàng thu nhập chân nguyên chủ nhân hơn, tăng mạnh uy lực cùng liên kết với chủ nhân.”

“Loại vật liệu này tốt thật, nhưng nó có ích gì cho con vào lúc này chứ?”

“Rất có ích là đằng khác, ta chỉ cần nặn ra hình mặt nạ, vẽ lên một vài trận pháp, đặc biệt là một cái lưu giữ đặc điểm khuôn mặt, con chỉ cần dung nhập chân nguyên vào để kích hoặt trận pháp lên là có thể thay đổi khuôn mặt được rồi.”

“A, vậy thì quá lợi hại rồi, nhưng khuôn mặt nào được đây, con cũng không giỏi vẽ tranh chân dung, nhỡ xấu quá thì biết làm sao đây?” – Sơn lo lắng.

“Ai da!”

“Tầm bậy! Ai bảo con là phải vẽ chân dung, chỉ cần dùng chân nguyên khắc ghi đặc điểm khuôn mặt trong trí nhớ vào trận pháp thôi, nói thế nào nhỉ, nó là thuận theo tự nhiên rồi, chắc chắn là làm được, miễn là có hiểu biết về trận pháp.” – Lão Thạch tặng Sơn một cú cốc đầu yêu thương cùng một lời giải thích – “Còn về khuôn mặt thì cứ dùng của ta đi, dù gì cũng không ai biết ta.”

“Khặc, ra là vậy! Vậy chúng ta bắt đầu luôn thôi sư phụ, con muốn trở về sớm một chút.“ – Sơn cười khan.

Cũng không mất nhiều thời gian, lão Thạch đã nặn chỗ đất sét thành hình một cái mặt nạ, vẽ lên các trận pháp cần thiết rồi đưa nó cho Sơn. Sơn cũng không chờ được nữa, cậu lập tức đeo lên mặt rồi truyền chân nguyên vào trong kích hoạt trận pháp. Khoan hãy nói đến tác dụng chính, cái mặt nạ này đeo vào không có tí cảm giác gì của đất sét, ngược lại nhẹ nhàng, mát mẻ, tựa như đang đeo mặt nạ dưỡng da nha, đeo vào mặt rất khoan khoái. Mà dẹp cái suy nghĩ này đi, Sơn sau khi đeo mặt nạ đất sét vào thì nhìn lại mình ở trong một tấm gương vỡ, quả nhiên khuôn mặt đã biến thành của sư phụ rồi.

“Giống như anh em song sinh luôn, chỉ khác mỗi mái tóc cùng trang phục thôi, kỹ năng của sư phụ quá mạnh!” – Sơn soi vài vòng, rồi không tiếc lời khen tặng sư phụ.

“Được rồi, con cũng không cần học theo người khác nịnh hót ta đâu, cũng chỉ là tiểu xảo thôi, ở tinh cầu này không có người tu luyện nên chỉ thay đổi khuôn mặt thì hầu như không ai nhận ra được, nhưng nó không giúp thay đổi khí tức, cho nên nó không phải hoàn hảo như vậy.”

“Vâng, sư phụ, con nhớ rồi.” – Ngừng ngắm mình trong gương, Sơn nghiêm túc lại – “Đến lúc lấy thân phận khác trở về rồi.”