Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 66: Kết thúc?



Xoay đầu tìm kiếm xung quanh, cũng không có phát hiện ra còn người nào khác có thể nói ra thứ giọng như vậy, chợt lão Huỳnh co rút mắt lại, sau đó nhìn thật kỹ vào bức tượng đá trước mặt. Là gặp quỷ rồi sao, làm sao lại có chuyện một người dính năng lực của lão lại vẫn còn có khả năng nói chuyện được cơ chứ. Nhưng không phải đây chính là giọng của thằng nhãi lúc nãy đấy sao, vậy thì nó làm kiểu gì?

Để chứng minh là lão Huỳnh không nghe nhầm thì ngay trước mắt lão, tượng đá liền bắt đầu rạn nứt. Chỉ sau một hơi là lớp hoá đá bên ngoài đã tiêu tan hết sạch, lộ ra hình ảnh Sơn như bình thường, không hề có tí gì như là đã từng bị hoá đá. Nhìn thấy Sơn vẫn tự tin mỉm cười, lão Huỳnh đầu có chút chưa kịp nhảy số, năng lực của lão lại không có hiệu quả với thằng nhãi trước mặt, sao có thể?

Sơn trong đầu lúc này lại âm thầm kiêng kị cùng may mắn, năng lực hoá đá của lão Huỳnh đúng là không phải tầm thường, nếu chỉ đơn thuần dùng chân nguyên hộ thể thì dù không bị nguy hiểm gì đến bên trong, nhưng trong thời gian ngắn là không thể phá giải được lớp hoá đá bên ngoài. Chỉ cần chậm trễ đủ lâu thì đối phương hoàn toàn có thể làm ra t·ấn c·ông gây bất lợi cho mình được. Nhưng may mắn là Sơn đã chuẩn bị rất nhiều tinh hạch chứa trận pháp phòng bị trên người, tuỳ thời có thể kích phát được, vì vậy mới có thể phá giải hoá đá nhanh đến như vậy. Nhưng dù sao số lượng tinh hạch này là có hạn, năng lực của lão Huỳnh thì Sơn cũng không rõ có thể dùng được bao lâu, nếu đen đủi mà để lão mài hết trận pháp thì lần này nguy to, cho nên Sơn không chần chừ nữa, lập tức lao lên t·ấn c·ông, phải chế ngự được lão trước khi lao kịp hành động.

Nhìn thấy Sơn chẳng những đã thoát khỏi hoá đá, vậy mà còn bắt đầu lao nhanh về phía mình, lão Huỳnh bắt đầu hốt hoảng. Không kịp nghĩ ngợi, lão liền theo bản năng phóng thích năng lực của mình thêm một lần nữa, vừa kịp lúc làm hoá đá đường kiếm của Sơn đang chém nhanh về phía lão. Nhưng lão cũng kịp tỉnh táo nghĩ đến hoá đá không có tác dụng lâu với Sơn, lão liền nhanh chóng lùi ra phía sau, cố làm cho mình bình tĩnh để nghĩ cách ứng đối. Quả nhiên chỉ sau hai giây hoá đá lại bi giải trừ, Sơn lại thoát ra, nhưng nhát kiếm khi nãy đã chém hụt, Sơn bỏ đi ý định cận chiến, lập tức lùi nhanh ra phía sau đến khoảng cách an toàn, nằm ngoài vòng ảnh hưởng bởi năng lực của lão Huỳnh.

Lão Huỳnh nhìn thấy Sơn không t·ấn c·ông nữa mà lại lùi ra phía sau, nhìn sơ qua cũng đủ để lão nhận ra khoảng cách này vừa đủ để năng lực của lão không với đến được. Lão liền biết là Sơn đã biết giới hạn tầm ảnh hưởng của năng lực, hơn nữa cũng không hoàn toàn không lo năng lực của lão.

“Chắc chắn là mày đã hạ hết đàn em của tao trong căn biệt thự này rồi, hơn nữa còn moi móc được thông tin về năng lực của tao nữa.” – Lão Huỳnh đột nhiên bình tĩnh nói chuyện với Sơn – “Nhưng tao thấy mày vẫn khá kiêng kị, vậy hẳn là mày cũng chưa có cách khắc chế hoàn toàn năng lực của tao. Tao nói có đúng không?”

“Mày nói không sai, nhưng kể cả vậy thì tao vẫn có thể lấy được mạng của mày thôi.” – Sơn cũng bình tĩnh đáp lại – “Đừng tưởng tao có chút kiêng kị nghĩa là mày có cơ hội chạy thoát.”

Đúng là lão cáo già, nhìn lão có vẻ còn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, vậy mà vẫn có thể nhìn ra mấy điểm đặc biệt như vậy. Sơn tuy mạnh miệng, nhưng quả thật là cậu vẫn chưa có cách hạ được lão ta. Nhưng đã đến nước này rồi, đã phóng lao thì phải theo lao thôi, nếu không để lão trốn ra đến bên ngoài gọi người thì Sơn chỉ còn nước chạy té khói. Đang lúc trong tình thế giằng co, chưa ai có ý định hành động trước thì trong đầu Sơn đột nhiên nảy ra một ý tưởng, hẳn là có thể áp dụng trong hoàn cảnh này, nhưng mà cần cậu đi thử nghiệm trước đã.

Sơn liền kết một cái ấn, từ hư vô tụ lại một q·uả c·ầu l·ửa, sau đó phóng thẳng về phía lão Huỳnh. Lão Huỳnh thấy vậy thì lập tức kích phát năng lực, q·uả c·ầu l·ửa chỉ đi về phía trước được mấy mét thì lập tức bị hoá đá, rơi xuống lăn lông lốc trên sàn. Sau đó Sơn lại lặp lại, nhưng thay vì ném về phía lão luôn thì cậu chỉ là làm bộ, lão Huỳnh lại tưởng là cậu ném thật, theo phản xạ năng lực lại được kích hoạt, nhưng tất nhiên là chẳng có gì xảy ra. Chớp thời cơ dị năng lượng vừa được phóng ra mới tản đi, Sơn mới ném ngay q·uả c·ầu l·ửa đã tạo về phía lão. Lão Huỳnh thấy vậy cũng hết cả hồn, không ngờ lão lại bị mắc lừa bởi một trò cỏn con như vậy. Vốn nay đã say chưa kịp tỉnh thần hoàn toàn, lại còn gặp đòn t·ấn c·ông bất ngờ thế này, mắt lão thì còn kịp nhìn, nhưng dòng chảy dị năng lượng thì không theo kịp để mà kích phát năng lực ấy chứ. Nếu trúng đòn này, lão không nghi ngờ khả năng mình sẽ bị đốt thành tro đâu, nhưng cũng may lão đã kịp chuẩn bị trước, ai bảo lão gian giảo cơ chứ. Quả cầu lửa chỉ vừa cách người lão nửa mét thì lập tức bị hoá đá, rơi ngay xuống dưới chân lão. Thì ra lão luôn giắt vài viên tinh hạch bị lão dùng năng lực tác động qua bên người, chỉ cần trong trường hợp lão bị t·ấn c·ông tầm gần mà không kịp dùng năng lực đối phó, thì những viên tinh hạch này sẽ có tác dụng bảo mệnh, giúp lão hoá đá mục tiêu tầm gần.

Sơn cũng đã hoàn thành thử nghiệm, hơn nữa còn câu ra được thủ đoạn khác của lão, như vậy thì dễ đối phó hơn rồi. Lão Huỳnh tuy lần này đã tránh qua một đòn, nhưng người trẻ tuổi trước mắt thật không phải dạng vừa, làm lão hết sức kiêng kị. “Không được, với tình trạng hiện giờ mình không nắm chắc có thể hạ được thằng nhãi này. Phải chạy được ra ngoài gọi thêm cứu viện mới được.” – Lão Huỳnh sốt sắng nghĩ. Ngay sau đó, lão liền rút ra mấy viên tinh hạch đặc biệt trong túi áo ra, lập tức vứt về phía Sơn, sau đó cúi xuống nhặt lấy viên đá chứa hoả cầu lúc nãy định dùng nó để phản kích lại Sơn. Nhưng lão mới nhặt quả cầu lên, đang định hướng Sơn ném qua thì tại vị trí vốn nên có người thì bây giờ đã trống trơn, trước mắt lão đã không còn một bóng người nào.

“Người đi đâu rồi?” – Lão Huỳnh kinh ngạc kêu lên.

Sơn cũng chẳng đi đâu cả, chẳng qua là cậu đã ẩn thân đi mà thôi. Nhân lúc lão Huỳnh ném tinh hạch gây hoá đá ra, Sơn cũng làm theo ném tinh hạch chứa trận pháp ra nhằm hoá giải đòn của lão, đồng thời lúc lão rời ánh mắt khỏi mình, cậu liền ẩn thân đi. Năng lực này của mình lão là không biết đến, Sơn tin chắc là lão không kịp đề phòng được. Và cũng đúng là như vậy, trong lúc lão Huỳnh còn đang xoay trái xoay phải tìm kiếm thân ảnh của Sơn thì một lưỡi kiếm sắc bén không biết từ đâu đã bay qua xuyên thẳng qua ngực lão. Mặc dù mấy viên tinh hạch đặc biệt còn lại đã kích hoạt, nhưng hiện tại là vô dụng, kiếm đến quá nhanh, dị năng lượng từ tinh hạch không đủ để cản trở đường bay của kiếm. Lão Huỳnh đau đớn ngã ra sàn, máu từ v·ết t·hương liên tục chảy ra, thân thể lão bắt đầu lạnh lẽo, hai mắt lão cũng bắt đầu từ từ khép lại. Trước khi c·hết, lão đã kịp nhìn thấy một thân ảnh từ từ hiện ra, tiến lại gần lão.

“Thật không ngờ ta lại c·hết như vậy!”

Trăng trối một câu cuối cùng, lão Huỳnh hai mắt khép hẳn, sinh cơ hoàn toàn tiêu tán, lão đã thực sự c·hết rồi. Sơn tiến lại gần xác lão Huỳnh rút kiếm ra, nhìn cái xác với ánh mắt lạnh lùng. Vốn cậu muốn bắt lão lại để cho dân làng biết được sự thật, sau đó g·iết cũng không muộn, nhưng năng lực của lão quá nguy hiểm, cậu quyết định xử lý luôn, tránh cho ra chuyện ngoài ý muốn. Sơn lúc này mới thở ra một hơi, thu kiếm lại, sau đó hơi lẩm bẩm:

“Cuối cùng cũng kết thúc. Bây giờ phải giải quyết cái mớ bòng bong này thế nào đây? Trực tiếp giải thích với dân làng cũng không phải là dễ dàng.”

Đang suy nghĩ thì đột nhiên cánh cửa lớn ra vào biệt thự đột nhiên mở ra, một bóng người từ từ bước vào trong, bóng người này Sơn cũng đã từng gặp qua, đó chính là người tên Công đã tiếp đón ba người Sơn lúc mới vào làng. Sao người này lại đúng lúc này trở về biệt thự cơ chứ?

“Khà khà, đ·ã c·hết rồi sao?” – Lão Công tiến vào phía trong, nhìn vào cái xác của lão Huỳnh, không hề hoảng sợ mà còn khẽ cười – “Cũng mạnh mẽ đấy chàng trai trẻ.”