Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 70: Thi triều



Tập trung nhìn kỹ cái phương hướng đấy, chỉ mấy phút sau Sơn đã biết là chuyện gì rồi. Phía kia đang dần xuất hiện hàng loạt hình bóng đi lại của một nhóm người lớn, mà chính xác hơn là của một đám từng là người. Một đám xác sống khá lớn đang đi về hướng khu vực nghỉ chân của mấy người Sơn. Sơn quan sát thấy hầu hết là xác sống cấp 0 và cấp 1, thỉnh thoảng sẽ có xen lẫn cả cấp 2 bên trong. Đám xác sống này mới đầu nhìn còn chưa nhiều lắm, nhưng theo thời gian trôi qua, càng lúc càng có nhiều xác sống lọt vào tầm mắt của Sơn, hơn nữa số lượng cũng đang không ngừng tăng lên. Số lượng này cũng quá doạ người rồi, da đầu Sơn cũng bắt đầu tê rần cả lên, lông tơ không tự chủ được dựng đứng, chẳng lẽ có điều gì xấu sắp xảy ra?

Chưa đợi cho Sơn kịp nghĩ đến là vấn đề gì, bỗng nhiên cậu lại ngẫu nhiên nhìn thấy có xuất hiện xác sống cấp 3, cấp 4, hơn nữa theo số lượng xác sống tăng lên thì số lượng các loại xác sống này cũng tăng lên. Bên cạnh, những người khác cũng bị những rung động càng lúc càng mạnh trên mặt đất làm cho tỉnh dậy, đều mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Phương này, không biết cô đã từng thấy hiện tượng xác sống tập hợp thành đoàn với số lượng cực lớn, hơn nữa các cấp độ trải dài, còn có xác sống cấp khá cao xuất hiện bên trong chưa?” – Sơn vẻ mặt ngưng trọng hỏi Phương.

“A, đó chẳng phải là thi triều sao, căn cứ Bình Minh thì chưa từng gặp phải, nên tôi cũng chưa từng quan sát đến. Nhưng tôi từng nghe có một căn cứ vào hơn một năm trước gặp phải thi triều, chống đỡ không được mấy ngày liền bị phá huỷ tan tành rồi, thật sự là rất đáng sợ.” – Nói xong thông tin mình biết, Phương vẫn ngơ ngác không hiểu – “Tự nhiên anh hỏi chuyện này làm gì? Không đúng, sao mặt đất lại rung động thế này? Động đất ư?”

“Cô nhìn tình hình phía xa kia sẽ rõ.” – Sơn chỉ về một hướng, bảo Phương nhìn theo.

Theo hướng Sơn chỉ, tất cả mọi người liền nheo mắt nhìn ra hướng kia. Tuy bây giờ chắc mới khoảng nửa đêm, nhưng nay trăng cũng khá sáng, vẫn có thể nhìn ra được một khoảng khá xa. Đã không nhìn thì thôi, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mấy cô gái phải giật thốt kinh hô lên. Phía hướng đấy đang có một mả xác sống đang di chuyển, muôn hình vạn trạng, to lớn khác nhau, thâm chí còn xuất hiện một số con có hình dáng dị biệt, cực kỳ quái dị, nhưng làm cho mọi người phải ngạc nhiên cùng sợ hãi vô cùng, đó là tất cả đều đang di chuyển theo đúng một hướng, chính là hướng mọi người đang nghỉ chân.

“Trời ạ, sao lại có nhiều xác sống di chuyển thế này? Hơn nữa chúng còn đang nhanh chóng tiến về chỗ của chúng ta nữa.” – Ly choáng váng hỏi.

“Đây, đây là thi triều, không thể sai được. Sao lại có thi triều xuất hiện ở vùng này được cơ chứ?” – Phương lo lắng hỏi loạn lên – “Thi triều này còn đang hướng căn cứ mà đi, như vậy thì căn cứ sẽ gặp nguy mất.”

“Với số lượng xác sống nhiều như thế này, chúng ta sẽ bị đè bẹp mất, còn đâu ra sức mà lo được căn cứ nữa.” – Lan nói lên vấn đề hiện tại.

“Đúng là như vậy, thi triều không nghi ngờ gì là đang hướng căn cứ Bình Minh mà đến. Nhưng trước khi đấy sẽ phải đi qua chỗ chúng ta, nếu chỉ toàn là xác sống cấp 0, cấp 1 thì cũng không hề đáng lo, vòng phòng hộ này hoàn toàn chịu được. Nhưng trong này tồn tại số lượng khá lớn xác sống cấp 2, cấp 3 cùng cấp 4 cũng rải rác bên trong, đằng xa hơn, tôi còn cảm giác đến có xác sống mạnh mẽ hơn chưa xuất hiện. Cho nên nếu vẫn còn ở đây thì chúng ta c·hết chắc.” – Sơn nói ra thực tế tàn khốc lúc này.

Nghe được khẳng định từ Sơn, ai nấy đều mặt xám như tro tàn. Ai ở đây không phải là người từng gặp qua t·ai n·ạn, khó khăn, vậy mà vừa mới vượt qua không bao lâu, đang tìm kiếm hy vọng vào cuộc sống về sau thì bây giờ lại gặp ngay thi triều đang chuẩn bị cán qua, sao có thể không sa sút tinh thần được.

“Làm thế nào bây giờ, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể c·hết tại đây?” – Phương nghẹn ngào nói, mắt cũng đang tha thiết nhìn Sơn, hy vọng cậu có cách thoát khỏi tình huống ngặt nghèo này.

Phương đã biết Sơn hoàn toàn có thể dùng kiếm đưa tất cả mọi người bay trên bầu trời, tránh đi khu vực nguy hiểm hiện tại, cô hy vọng Sơn có thể một lần nữa đưa mọi người ra khỏi nguy hiểm. Nhưng sâu trong nội tâm, Phương hoàn toàn không có hy vọng gì vào khả năng này, thứ nhất Sơn cũng đã giải thích rằng với số lượng người lớn như hiện tại, cậu cũng không thể chở mọi người đi được quá xa, như thế thì nhiều khả năng chưa đi được đủ xa để tránh đi khu vực ảnh hưởng bởi thi triều hiện tại. Trong trường hợp khả quan nhất là bay đi được, xác sống cũng sẽ không thấy con mồi lớn mà bỏ qua phải không? Dù sao theo Sơn phân tích, trong thi triều có xuất hiện xác sống cấp 3 và cấp 4, thậm chí còn có thể sẽ xuất hiện cấp độ cao hơn. Lũ này chẳng những mọi chỉ số cơ bản đều vượt trội năng lực giả đồng cấp, hơn nữa còn sẽ phát sinh những biến dị đặc thù hoặc năng lực đặc biệt, chỉ cần lũ này biết t·ấn c·ông tầm xa hay bay lượn đuổi theo thì mấy người Sơn xong đời là cái chắc.

“Hu hu, em không muốn c·hết đâu.” – Nguyệt ôm lấy chị Mai khóc thút thít.

Nghe thấy tiếng Nguyệt khóc, ai cũng buồn, cũng thương, chẳng những là thương cho bé gái nhỏ mà gặp phải vận xui, càng là thương cho số phận bản thân. Sơn cũng đã nghe thấy tiếng khóc này, cũng đã nhìn thấy cảm xúc tiêu cực của mọi người, nhưng cậu cũng không lên tiếng an ủi hay trấn an mọi người, cậu chỉ ngồi yên tại chỗ, nhắm mắt lại, trong đầu đang suy nghĩ đối sách phù hợp để thoát khỏi kiếp nạn hiện tại.

“Với tu vi hiện tại, chở mọi người bay đi hoặc ngay tại chỗ phòng thủ đều là đi tìm c·hết, chắc chắn không có đường sống. Nếu chỉ đơn thuần là dùng trận pháp che giấu đi cảm giác tồn tại thì vẫn sẽ bị đè bẹp ngay thôi, xác sống cũng đâu có chừa lại cái gì trên đường chúng đi qua.” – Sơn đang nghĩ đến đủ kế sách trong đầu, nhưng vẫn chưa có cái nào dùng được.

Đột nhiên Sơn lại nhớ đến một loại trận pháp thuộc cấp độ khá cao, đó là loại hình mê - huyễn trận, loại trận này có thể mê hoặc tâm trí người khác, đưa người ta vào một loại mê hoặc do trận tạo ra, hoặc là đưa thân vào một địa phương khác, mặc dù họ vẫn ở vào vị trí đấy, đại khái là làm r·ối l·oạn tâm trí, như vậy thì dù chủ nhân của trận có dẫn người ta đi đâu thì người bị nhốt trong trận cũng không nhận ra được. Tất nhiên là với tu vi cùng trình độ trận pháp hiện tại của Sơn là vô phương bố trí được loại trận này, nhưng cậu hoàn toàn có thể thiết lập loại trận đơn giản hơn. Xác sống cấp độ cao hơn đã có trí tuệ nhất định, nhưng bản chất của chúng nó vẫn là g·iết chóc cùng huỷ diệt, đầu óc cũng không phải phức tạp đến như nào, cho nên nếu Sơn sử dụng một trận pháp mà nếu có xác sống đến gần, tầm nhìn của nó sẽ bị thay đổi, thay vì đi thẳng tiếp thì chúng sẽ rẽ sang một chút so với hướng ban đầu, như vậy chỉ cần mấy người Sơn ở trong phạm vi của trận thì hoàn toàn có thể khiến xác sống tẽ sang hai hướng bên cạnh, không thể trực tiếp đi xuyên qua mấy người, kèm thêm với mấy trận giúp che đậy tồn tại của mấy người trước mắt xác sống, vậy thì hoàn toàn có thể tránh qua một kiếp này.

Có kế hoạch trong đầu, Sơn lập tức đứng bật dậy, hướng những người khác nói gấp:

“Mọi người bĩnh tĩnh lại đã, tôi đã có một cách giúp chúng ta sống sót qua tình huống ngặt nghèo này, nhưng do chưa được thử nghiệm nên tôi chưa dám khẳng định sẽ chắc chắn thành công, nhưng bây giờ đã không có cách nào tốt hơn nữa rồi. Bây giờ tôi cần mọi người phải nghe theo tôi hướng dẫn, cần khẩn trương thiết lập một chút, phải xong trước khi thi triều tiếp cận được chúng ta.”

Thấy mọi người lại có hy vọng sống trở lại, Sơn liền gật đầu, sau đấy đưa cho mỗi người một nắm tinh hạch, bắt đầu chỉ đạo họ đặt tinh hạch vào những vị trí mà cậu định sẵn, còn cậu thì nhanh chóng vẽ trận đồ lên từng viên tinh hạch riêng. Do quá gấp gáp, Sơn phải dồn hết tinh lực vào việc vẽ trận, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán cùng lưng áo, tuy mệt nhưng cậu cũng không dám dừng tay một giây nào. Khi thi triều chỉ còn cách mấy người không đến mười mét, Sơn ngay lập tức kết ấn, tâm trận cùng các điểm xung quanh lập tức kết nối lại, tạo nên một trận pháp nhỏ hình elip bao phủ lấy mấy người, đồng thời Sơn cũng triệt tiêu trận pháp phòng thủ xung quanh. Hoàn tất những bước này thì con xác sống gần nhất chỉ cách mấy người đã không đến hai mét. Thành công hay không đây?