Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 89: Không thể đột phá



Chương 88: Không thể đột phá

Kết thúc quá trình chuẩn bị, Sơn liền bắt đầu vận chuyển công pháp hấp thu linh khí từ bên ngoài cùng cả linh thuỷ, cần chuyển hoá hoàn toàn thành chân nguyên lấp đầy đan điền, thậm chí là vượt ngưỡng chứa đựng hiện tại của đan điền, từng chút, từng chút một xông phá bình chướng ngăn cách giữa hai cảnh giới với nhau. Dựa theo tình hình hiện giờ, mức độ hấp thu chuyển hoá linh khí thành chân nguyên của Sơn đã đạt đến mười thành, ở đây tức là đã bằng gấp mười so với lúc mới bắt đầu tu luyện, cho nên dựa vào hấp thu linh thuỷ tu luyện, tốc độ tu luyện của cậu đã tăng lên rất nhiều so với trước rồi. Cứ với tốc độ này, lượng chân nguyên tích tụ được chắc hẳn là sẽ dễ dàng xuyên phá tầng bình chướng cứng rắn kia mà thôi, Sơn dự tính là như vậy.

Nhưng tất nhiên đây là dự tính, mà đã chỉ là dự tính thì tất sẽ có biến số không ngờ đến xảy ra. Tỷ như lúc này đây, Sơn đã có chuẩn bị đầy đủ, cũng ngồi trong hoàn cảnh khá thuận lợi rồi, ấy vậy mà sau bao nhiêu lâu vận chuyển công pháp, dựa theo đấy mà lần ra cơ hội đột phá cảnh giới, cậu lại không biết nên làm thế nào tiếp nữa. Đan điền thực sự đã không còn chỗ cho chân nguyên mới sinh ra nữa, tức là bây giờ có thể đem chân nguyên đi phá bình chướng đi để đột phá, nhưng vấn đề bây giờ lại xuất hiện rồi, đấy là Sơn không thể tìm thấy bình chướng ở đâu. Theo lẽ thông thường, bình chướng không phải nên ở ngay trong đan điền cùng các kinh mạch hay sao, đột phá những bình chướng này tức là đột phá giới hạn, mở rộng kinh mạch, mở rộng đan điền, là tiến đến cảnh giới cao hơn. Vậy tình huống bây giờ là thế nào, không hề có cái gọi là bình chướng hay bức tường ngăn cách gì xuất hiện, như vậy thì còn đột phá cái gì được nữa?

“Kỳ quái, lần tìm nãy giờ mấy vòng cả cơ thể rồi mà vẫn không lần ra nổi bình chướng ở đâu, vậy rồi mình đột phá kiểu gì bây giờ?” – Sơn bất an suy nghĩ – “Chẳng phải dựa theo sư phụ nói cảnh giới tiếp theo không hề khó đột phá, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ là sẽ đột phá được mà, sao bây giờ lại xuất hiện tình trạng này được?”

“Vốn lấy hoàn cảnh hiện tại của mình, tính ra còn tốt hơn vài lần so với lúc sư phụ đột phá ở tại Địa Cầu, sư phụ thì dễ dàng đột phá được, còn mình thì lại không. Chẳng có lẽ là do tư chất, hay là do cơ thể mình gặp vấn đề gì?” – Sơn lại nổi lên lo lắng mới, sau đấy lại lắc đầu phủ định – “Không đúng lắm, sư phụ từng nói qua, tư chất cùng cơ thể mình không hề có vấn đề gì, nhất là sau khi bị kéo sang thế giới này, đã không còn bị một loại ràng buộc kỳ lạ ở Địa Cậu kéo lại nữa. Thế tại sao lại không đột phá nổi đây?”

Nghĩ một lúc cũng không rõ là tại sao, Sơn cố làm cho mình bình tĩnh lại, tạm gạt bỏ đi mấy cái suy nghĩ kia, lại thử một lần nữa tìm kiếm bình chướng. Kết quả nhận được sau đấy lại càng làm Sơn ảo não hơn, thử thêm vài lần nữa rồi mà vẫn chẳng có thêm tí tiến triển nào. Cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này thì chỉ thêm tốn thời gian, công sức, Sơn quyết định cứ tạm thời để việc đột phá lại đấy đã, bây giờ muốn thực lực mạnh hơn nữa chỉ còn cách rèn luyện chân nguyên lần nữa, kèm với đấy có thể là luyện tập thêm pháp thuật hoặc là tăng cường thể chất mà thôi.

Sau lần thử đột phá này, tuy gặp khó khăn lớn, thậm chí là chẳng biết nên giải quyết như thế nào, trong lòng Sơn có chút bức bối cùng hụt hẫng, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc giữa chừng, mà vẫn sẽ cố gắng tu luyện, lần này chưa làm được thì cậu sẽ làm lại lần sau, làm đến khi nào thành công thì thôi. Có lẽ bây giờ chưa có biện pháp gì hữu hiệu, nhưng sau này có thể sẽ có, điều cần làm bây giờ là không được nhụt chí. Sơn quyết định bây giờ cứ rèn giũa chân nguyên thêm một lần nữa, sau đấy sẽ kết thúc tu luyện và ra ngoài, ra ngoài để tìm kiếm cơ hội đột phá.

Sơn ngồi yên trong phòng như thế đến tận buổi sáng thứ ba sau khi đến căn cứ, tức là trọn vẹn hai ngày không ra khỏi cửa phòng, lúc này mới hoàn thành tu luyện. Lúc này đây, tuy là chưa đột phá được, vẫn chỉ dừng lại ở Khí Cảnh tầng thứ chín tột đỉnh, nhưng Sơn cũng cảm thấy thực lực của mình đã tăng lên so với trước rồi. Nếu để cho Sơn gặp lại con xác sống cấp 4 hồi trước chắc chắn sẽ không phải chiến đấu đến mức gian khổ như vậy nữa. Cảm thấy khá hài lòng với trạng thái hiện tại, Sơn cũng tạm chưa để ý tiếp đến chuyện đột phá, lập tức đứng dậy duỗi lưng chuẩn bị đi ra khỏi phòng.

“Cũng nên ra ngoài xem thử căn cứ này thế nào rồi, ừm, nếu được có thể thử chiến đấu với con sói biến dị đặc biệt kia, chắc là nó vẫn còn lảng vảng ở ngoài căn cứ cũng nên.” – Sơn thầm quyết định.

Sơn đưa ra quyết định này là vì muốn kiểm nghiệm thực lực bản thân hiện tại, cùng với đó là rèn luyện thực chiến một lần nữa, nếu không đánh lại được thì cậu cũng nắm chắc mình có thể thoát thân được mà không gặp vấn đề gì. Tính toán xong một số việc định làm Sơn liền mở cửa ra khỏi phòng, tận hưởng một chút ánh nắng từ ngoài cửa số chiếu lên mặt. Nghĩ cũng là lạ, từ lúc bị kéo qua thế giới này đến giờ, Sơn chưa hề cảm thấy có dấu hiệu gì về mùa màng giống như ở Địa Cầu, như kiểu ở đây cũng chẳng có thay đổi gì về mùa vậy. Thời tiết lúc nào cũng ấm áp, không nóng cũng chẳng lạnh, ban ngày thì nắng, mưa lại chỉ xuất hiện về tối và đêm, nhưng tuyệt không có mưa to, không biết là do đất nước này như vậy hay là cả tinh cầu đều như thế. Tuy có hơi hiếu kỳ, nhưng tạm thời Sơn cũng không muốn đi tìm hiểu, cái bụng cậu bắt đầu sôi sùng sục lên rồi, cũng nên đi tìm cái gì bỏ bụng đã.

Đi xuống thẳng đến tầng một, Sơn phát hiện ra ngoài chị Mai, chị em Lan, Ly, Nguyệt ra, còn có Thắng cùng một người mà mấy hôm nay Sơn chưa nhìn thấy, đó chính là Phương. Nhìn sắc mắt của cô, Sơn đoán chắc là cô đã bình phục rồi, tiến lại gần còn cảm thấy dòng chảy dị năng lượng chạy dọc cơ thể, xem ra năng lực cũng đã hoàn toàn được thức tỉnh.

“Chào anh, lâu rồi không gặp?” – Phương đứng dậy khỏi ghế, mỉm cười chào hỏi.

Thấy Phương không lạ lẫm gì với khuôn mặt hiện tại của mình, chắc là Thắng đã kể lại với cô rồi, Sơn cũng vui vẻ lại chào hỏi:

“Chào cô, mấy ngày không gặp, sức khoẻ của cô đã tốt hơn rồi chứ?”

“Mặc dù cơ thể còn có chút mệt mỏi, nhưng cơ bản là đã tốt rồi, cảm ơn anh đã thăm hỏi.” – Phương đáp lại, trong giọng nói chứa đầy cảm kích – “Cũng cảm ơn anh vì đã cứu mạng tôi đến tận hai lần, còn giúp đưa em trai tôi bình an đến được căn cứ. Không biết phải làm sao mới trả được ân tình này đây?”

“Không phải ân nghĩa gì đâu, tôi giúp được thì sẽ giúp thôi, còn việc gì tôi đã đồng ý thì sẽ thực hiện đến cùng.” – Sơn khẽ cười – “Nói đến việc này, nếu cô muốn trả ơn thì nên tập luyện nâng cao năng lực lên, cô đã là năng lực giả rồi, năng lực cũng không hề tầm thường, chắc chắn sẽ rất được cấp cao của căn cứ trọng dụng, đến lúc đó cần cô đến chiếu cố mấy người chúng tôi nữa.”

“Anh đề cao tôi quá quá rồi!” – Phương hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn là kiên định lại - “Được rồi, dù có chuyện gì thì tôi cũng sẽ giúp đỡ mọi người đến cùng, kể cả năng lực có không được như anh kỳ vọng đi nữa.”

“Có câu nay của cô, tôi cũng yên tâm rồi.” – Sơn nói với giọng mang tính ẩn ý.

Tuy không rõ tại sao Sơn lại nói chuyện như vậy, nhưng Phương cũng không nhiều chuyện đi hỏi. Lúc mọi người còn đang nói chuyện vui vẻ, thậm chí là rủ nhau ăn mừng một bữa thì tiếng còi báo động lại vang lên inh ỏi ngoài kia. Mọi người nghe được thì giật mình, Phương thì khẽ cau mày nói:

“Thứ kia lại đến quấy phá rồi!”