Xuyên Sách: Nam Chính! Đã Đến Lúc Anh Nên Yêu Tôi Rồi!

Chương 51: Hỏi



Phương Thiết ở ngoài vườn, hắn đang đổ xăng để tiếp tục… đốt nhà.

Hắn từ trước đến giờ vẫn luôn nhăm nhe thời cơ để gây chuyện, cuộc sống của hắn quá nhàm chán rồi.

Xăng đã sẵn sàng hắn cầm diêm cháy đỏ, chỉ đợi ném xuống để lửa bùng lên, nhưng khi này từ đằng sau có người gọi hắn.

“Phương Thiết.”

Hắn giật mình, để lỡ thời cơ khiến que diêm cháy tàn. Quay đầu lại thì thấy hai người đứng phía sau, giây phút này hắn cũng biết, lộ chuyện rồi!

“Ông còn muốn lừa chúng tôi nữa không?” Ngân Thương Duệ hỏi.

“Thôi nào, mới chỉ hai tháng mà các người đã tìm ra nhau rồi sao? Nhanh hơn quá trình hai tháng đấy.”

Nghe hắn nói và cả biểu cảm của hắn, cho hai người bọn họ biết bọn họ không phải là nạn nhân đầu tiên.

“Những người ít cũng phải nửa năm, các người còn chưa sứt đầu mẻ trán vì nhau, sao lại nhận ra nhau rồi?”

“Ông phá được bao nhiêu cặp rồi?” Tịch nhiên hạ ánh mắt coi thường.

“Không nhớ hết. Nhưng để mà nói là phá tanh bành thì có hơn chục vụ rồi.”

“Bọn họ có cùng tồn tại với chúng tôi?”

“Không, bọn họ đều hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi đây, sau đó mới đến lượt các người đến.”

“Sao ông biết? Nhỡ đâu bọn họ cũng tồn tại, nhưng ông không biết thì sao?”

Tịch Nhiên không loại trường hợp sẽ có ai đó khác ở một nơi nào đó. Nơi mà bọn họ không biết tới, cũng tồn tại người như bọn họ.

“Nghĩ xa quá, nếu thật sự có, nhìn là có thể biết rồi.”

“Ông có mắt thần có thể phân biệt sao?” Ngân Thương Duệ cũng tham gia trò chuyện.

“Các người nhìn nhau thử, rồi xem một kẻ khác xem, có điểm khác nào không?”

Tịch Nhiên và Ngân Thương Duệ khó hiểu nhìn ông ta, sau đó nhìn nhau. Nhưng bọn họ chẳng nhận ra có điểm gì khác biệt cả.

“Các người thật sự không thấy bao quanh mấy người có một lớp hào quang sao? Còn tôi thì thấy rõ lắm.”

Tịch Nhiên có hơi bất ngờ, cô không thể thấy bản thân có hào quang gì, nhưng ngay từ đầu cô đã thấy trên người Ngân Thương Duệ và Phương Thiết có một lớp hào quang. Cô tưởng đó là hào quang nhân vật chính chứ?

Ngay cả biểu tình của Ngân Thương Duệ cũng đã thấy rõ những điều Phương Thiết đã nói là đúng.

“Còn có cả chuyện này? Trước giờ tôi thấy lớp hào quang trên người ông, tưởng rằng chỉ ông mới có.”



“Cô ta cũng có nhưng nhẹ hơn một chút, cậu không nhìn thấy hay là nhìn cái khác?”

Ngân Thương Duệ ho nhẹ gượng gạo xua tay.

“Tôi thì nhìn được thứ gì.”

“Cô ta kể ra cũng đẹp đấy, đáng nhìn mà.”

“Các ngươi đang lái chuyện này đi đâu vậy?” Tịch Nhiên không nghe được bọn họ nói nhảm, liền tách bọn họ ra. “Anh ở đây, tôi muốn nói riêng với hắn.”

Nói rồi Tịch Nhiên kéo Phương Thiết đi, không để Ngân Thương Duệ có cơ hội từ chối.

“Thanh, cô ta kéo người đàn ông khác đi kìa, tay cầm tay cũng thân mật thật nha!”

Ngân Thương Duệ bị Hoắc Thuần Du trêu chọc, lại cười cười đáp trả:

“Cậu thất tình liền muốn cả thế giới cũng thất tình à? Đáng tiếc thật, tôi không phải người đa nghi như thế.”

“Hô hô, thật là không đa nghi không? Tôi mười năm quen cậu cũng không phải để cho có.”

“...”

Ngân Thương Duệ chỉ muốn biết tại sao bọn họ lại tránh mặt anh để nói chuyện, chứ không hề nghi ngờ tính thanh bạch của Tịch Nhiên.

Anh đứng đó trầm tư, Tịch Nhiên phía khác đã bắt đầu tra vấn đủ điều:

“Chuyện cuốn sách, tôi muốn hỏi một chuyện.”

“Hỏi đi.” Phương Thiết vẫn thản nhiên.

“Ông nói, chúng tôi là người xuyên tới đây, nhiệm vụ trong sách là làm hoàn thành cốt truyện… Anh ta phải làm nam chính, phải hoàn thành cốt truyện. Còn tôi không có cốt truyện, lại phải phá hỏng nó. Nhiệm vụ của tôi mơ hồ như thế… Có phải còn điều gì không biết không?”

“Lại là chuyện này à. Tôi không biết. Trường hợp của cô là lần đầu. Cuốn sách kia muốn cô làm gì thì làm theo, tôi đâu có nghĩa vụ phải giúp cô.”

Tịch Nhiên cau mày không thể nói lên lời. Bởi cuốn sách kia còn có một dòng chữ đỏ:

“Làm tốt lắm. Tiếp tục khiến Ngân Thương Duệ thất bại đi.”

Thất bại ở đây, còn mang hàm ý gì? Chẳng phải là nói khiến nhiệm vụ của anh ta thất bại sao?

“Nếu như nhiệm vụ của tôi là khiến Ngân Thương Duệ không còn yêu nữ chính… Anh ta sẽ thất bại và không thể trở về đúng không?”

“Hắn ta đâu phải nhân vật, hắn chỉ cần diễn chứ không cần yêu ai cả. Nếu bắt buộc hắn phải yêu nữ chính thì nhiệm vụ đã thất bại từ đầu rồi. Chưa kể người hắn yêu còn có mặt ở đây, sao có thể yêu người khác.”

“...”



Tịch Nhiên buồn bã, hạ mi tâm đến sát mặt đất.

“Từ trước tới giờ những người đến đây cùng nhau đều đã thành công rời đi rồi sao? Không còn ai khác ở lại à?”

“Ngoài tôi ra, quả thực là vậy.”

Thấy Phương Thiết thoải mái như vậy, Tịch Nhiên không ngại ngùng mà nhận xét:

“Hình như… Việc ở lại đây cũng không quá tệ nhỉ?”

Cô nói rồi, khuôn mặt hạ một lớp sương lạnh, dường như có nhiều tính toán dễ để nhận thấy.

Phương Thiết thấy cô kỳ quái, ngay lập tức thăm dò:

“Có gì tốt?”

“Tốt chứ, sống lâu như vậy, còn có thể lo không có việc gì làm sao.”

Phương Thiết không đồng tình, lắc đầu phản đối: “Cô độc một mình sống hết kiếp này qua kiếp khác, người muốn gặp cũng không gặp được. Nếu khi nhắm mắt không cảm thấy tối, chết hẳn rồi sẽ không còn thấy nhàm chán nữa. Cô sống một mình mười năm với thế giới xung quanh không một ai thuộc về, mới biết cuộc sống quá dài cũng chẳng tốt đẹp.”

Tịch Nhiên nhìn ra được sự thật tâm của Phương Thiết, cô nhìn ra được hắn cũng đang rất ảo não, liền hỏi:

“Chẳng lẽ ông cũng từng có tiếc nuối sao? Tôi thử đoán nhé, có lẽ là liên quan đến một cô gái…”

Phương Thiết không trực tiếp phủ nhận, mà tìm cách né tránh.

“Tốt nhất cô nên sớm quay lại chỗ Ngân Thương Duệ đi. Có lẽ cậu ta đang ngóng chờ cô giải thích cho cậu ta nghe đấy.”

“Chậm đã, tôi còn câu hỏi. Nếu cuốn sách không hiện chữ tức là đã chối chủ. Vậy nếu như thế thì chủ nhân của nó sẽ ra sao?”

“Chết.”

“Chết?”

“Phải. Là chết. Có lẽ tôi chưa nói, cuốn sách cũng như sinh mạng của chủ nhân nó nhỉ? Sách bị phá hỏng người sẽ chết và tái sinh như một linh hồn vĩnh viễn không tiêu tan. Còn nếu sách không nhận chủ, người được mang tới đây sẽ vĩnh viễn chết đi, và cuốn sách sẽ kiếm đến một người có vai trò tương tự để nhận chủ.”

“Nghiêm trọng vậy sao? Chuyện này ông sẽ không lừa tôi chứ?”

Thấy Tịch Nhiên có vẻ không tin, Phương Thiết không ngại chỉ ba ngón tay lên trời thề.

“Tôi thề rằng tất cả những điều mình nói là đúng. Nếu không sẽ bị sét đánh chết.”

Tịch Nhiên hơi nhếch nhếch khóe miệng bất lực.

Hắn ta nói cứ như hắn thật sự được chết không bằng…