Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 43



Sau khi tỉnh lại Vân Ngạn làm kiểm tra lần nữa, bác sĩ nói không có vấn đề gì nghiêm trọng, chóng mặt với đau nhức đều là hiện tượng bình thường, những vấn đề khác cần phải quan sát thêm, vì vậy sau khi cảnh sát lấy lời khai xong, bọn họ quyết định trở về Bắc Kinh.

Đây là lần đầu tiên Vân Ngạn ngồi máy bay tư nhân của Thẩm Sơ Hành, lúc xuất phát thời tiết sáng sủa, phong cảnh bên ngoài rất đẹp, nhưng tâm trạng Vân Ngạn thì không đẹp cho lắm.

Máy bay vững vàng cất cánh, giường rất thoải mái, Vân Ngạn nằm trên giường, Thẩm Sơ Hành ở khoang khác, chỉ có trợ lý đến chỗ cậu nói: "Vân thiếu, nếu ngài mệt thì ngủ một giấc, đến nhanh thôi."

Vân Ngạn gật đầu, sau khi trợ lý ra ngoài cậu không ngủ, Vân Ngạn nhìn trần máy bay, trong lòng thở dài, kể từ ngày cậu tỉnh lại, rồi Thẩm Sơ Hành thừa nhận việc nghe lén, cậu vẫn luôn trốn tránh hắn.

Đối với chuyện nghe lén, khi cơn tức giận cuồn cuộn ban đầu qua đi, cậu cảm thấy bất đắc dĩ nhiều hơn.

Mấy ngày nay, Vân Ngạn lặp đi lặp lại chuyện này trong đầu mấy lần, nhưng vẫn rất đau đầu về nó.

Bất cứ ai khi biết được bản thân bị định vị và theo dõi mọi lúc mọi nơi, chắc hẳn đều sẽ thấy bất an, bởi vì bạn vĩnh viễn không biết cái người theo dõi đấy đánh giá bạn thế nào, nhìn thấy những gì bạn không muốn người đó nhìn thấy, cũng không thể nắm chắc đối phương có làm ra hành động gì nguy hiểm khi biết rõ sinh hoạt của bạn hay không.

Càng phức tạp hơn khi bạn biết người đó là người bạn thích, bởi vì bạn không thể biết liệu cả hai phù hợp để bên nhau, hay bởi vì đối phương quá hiểu bạn, cho nên mới cố ý hùa theo bạn.

Không thể tha thứ cho việc theo dõi khi chưa có sự đồng ý.

Nhưng nếu nguy hiểm xảy ra, người nghe lén lại là người cứu bạn thì sao?

Nếu đối phương chưa từng làm việc gì tổn thương bạn, ngược lại càng ngày càng đối xử tốt với bạn thì sao?

Vân Ngạn lăn lộn trên giường, càng nghĩ càng cảm thấy ấm áp.

Thật ra lúc cậu hỏi hắn, Thẩm Sơ Hành có thể tiếp tục lừa cậu, ví dụ như nói Du Lãng suy tính không cẩn thận, sử dụng điện thoại hay dùng thường ngày; ví dụ như nói bản thân có thể hack hệ thống theo dõi đường phố, tra được tuyến đường lái xe, kiểu trâu bò vậy đó; ví dụ như bảo Du Lãng lừa cậu vụ giờ giấc, thời điểm hắn tìm được cậu không phải 12 giờ rưỡi, dù sao thì lúc đó cậu cứ tỉnh rồi ngất, ngất rồi tỉnh, cái gì cũng không biết, hắn muốn lừa thế nào cũng được.

Cậu hôn mê suốt một đêm, hắn ở bên cạnh trông cậu hết một đêm, vậy tại sao không tự bịa ra một câu chuyện có logic?

Khi bị cậu hỏi, biểu hiện của Thẩm Sơ Hành như thể tận thế đến nơi, đờ người ra đấy chờ cậu từng bước từng bước vạch trần.

Cậu rõ là đang tức giận với tình cảnh không bình đẳng giữa hai người, giận bản thân không biết nhìn người, nhưng thấy sắc mặt của hắn quá tệ, cậu không đành lòng chỉ trích, thầm nghĩ việc nào ra việc đó, dù sao thì cũng là hắn cứu cậu ra, ít nhất phải cảm ơn hắn một tiếng để hắn không khó chịu nữa.

Chỉ là không ngờ tới, sau khi Thẩm Sơ Hành nghe cậu nói cảm ơn, sắc mặt hắn trắng bệch, không nói câu nào, gần như là chạy trối chết.

Sao... ngốc quá vậy?

Nhưng chính sự ngốc nghếch này khiến cậu cảm thấy ấm áp; thứ cậu thích là sự dịu dàng vụng về và thẳng thắn thành thật này.

Nếu Thẩm Sơ Hành chọn tiếp tục lừa cậu, có khả năng cậu sẽ càng đề phòng hắn, nói không chừng không lâu sau sẽ phát hiện sự thật, sau đó nản lòng thoái chí thật, dứt áo ra đi không thèm dây dưa với hắn nữa.

Mà cái kiểu ngốc nghếch này lại khiến người ta rối rít không thể buông bỏ.

Rõ ràng từ giữa đến cuối nguyên tác hắn là nhân vật phản diện, lúc đầu vừa bá đạo vừa thần kinh, thái độ rất tồi tệ, sau đó hắn nói "tôi sẽ không bao giờ thích cậu".

Nghe lén đối với Thẩm Sơ Hành mà nói, giống như là cách "loại bỏ nguy hiểm", mà lúc hắn phát hiện "Vân Ngạn" không nguy hiểm, thái độ lập tức trở nên ôn nhu hơn.

Muốn theo đuổi người khác mà cứ lóng ngóng giống như một đứa trẻ, lúc được cậu cứu còn hỏi cậu muốn "trả ơn" thế nào, hắn hoàn toàn không biết phải làm thế nào để tạo bầu không khí ái muội.

Sau đó hắn giả vờ thích người nào đó đến hỏi cậu thích cái gì, nhưng bởi vì thiếu kiên nhẫn, biểu hiện quá rõ ràng nên bị cậu vạch trần; bị vạch trần xong cũng không nói lời nào, cứ để yên cho cậu trêu chọc hắn.

Bị trêu quá mức cũng không thèm nhúc nhích, thẳng đến lúc không nhịn được mới kéo cậu hôn một cái, sau đó lại ngại ngùng chạy mất; chạy rồi cũng không về nhà, còn ngây ngốc ở cùng thành phố chờ cậu...

Một người ngày thường không bước nửa chân ra khỏi cửa, ngẫm lại liền biết lúc đó hắn không quen với không tiện thế nào...

May mắn thay đó là cậu, nếu không, đổi thành một người nào đó thèm muốn vẻ đẹp của hắn hoặc là tiểu yêu tinh nào đó có ý đồ bất chính với tài sản của Thẩm gia, chỉ cần một giây thôi hắn đã bị lừa đến mất luôn cái quần ló.t!

... Yêu tinh nhỏ thèm muốn sắc đẹp của hắn tuyệt đối không phải cậu.

... Khụ, được rồi, là cậu đó.

... Có vẻ cậu cũng không thành thật lắm.

... Khoan đã, cậu đang làm gì thế này?

Vân Ngạn hít sâu một hơi, tự chửi bản thân lần nữa, nhìn xem, mấy ngày nay, đây là lần thứ mấy tìm cớ bào chữa cho Thẩm Sơ Hành rồi?

Thứ không có tiền đồ!

...

Thật ra hôm đó sau khi Thẩm Sơ Hành ra ngoài, hắn kêu thư ký đến giải thích cặn kẽ tỉ mỉ từ đầu đến cuối chuyện nghe lén cho Vân Ngạn, cho nên đối với chuyện này Vân Ngạn đã biết rõ tất cả.

Cậu hỏi mọi chi tiết muốn biết, bởi vậy cậu cũng biết lần cậu gặp Thẩm Sơ Hành dùng điện thoại kia cũng là lúc hắn muốn từ bỏ chuyện nghe lén, nếu không phải do Du Lãng gây chuyện, có lẽ Thẩm Sơ Hành sẽ dần thu tay lại, chuyện này cũng sẽ không bị cậu vạch trần.

Vân Ngạn không biết bản thân nên hận hắn theo dõi cậu lâu như vậy, hay nên cảm thấy may mắn vì hắn chưa thu tay lại.

Thật ra... từ trong tâm cậu rất muốn tha thứ cho hắn, chỉ là...

Dù sao đó cũng là nghe lén.

Nếu cậu tha thứ cho hắn lần này, vậy sau này thì sao?

Cậu sẽ cảm thấy bất an vì "tiền án" lần này của Thẩm Sơ Hành, thậm chí sẽ nghi ngờ hắn, tình cảm giữa hai người vốn đã chẳng ổn định, ngày nào đó sẽ xuất hiện vết nứt cực lớn.

So sánh không phù hợp lắm là: Bạo lực gia đình có lần đầu tiên sẽ có vô số lần tiếp theo, nghe lén... e rằng cũng giống như vậy.

Trước khi xuống máy bay, Vân Ngạn tự nhủ rằng bản thân không được dễ dàng tha thứ cho hắn.

Có vẻ hắn biết sai rồi, nhưng vẫn chưa đủ, ít nhất... hắn phải ngoan ngoãn đến nhận sai với cậu chứ? Sao cứ trốn tránh cậu mãi vậy?

Bao giờ cậu yên tâm mới được, còn không thì không bao giờ tha thứ.

Không lâu sau, máy bay hạ cánh.

Sân bay cách trang viên Thẩm gia không xa, sau khi xuống máy bay, hai người giữ khoảng cách không gần không xa đi vào nhà, cho đến khi vào nhà hai người cũng chưa nói với nhau câu nào, mạnh ai trở về phòng nấy.

Quản gia và một vài người hầu đứng ở cửa tươi cười chào đón bọn họ, sau khi nhìn thấy sắc mặt hai người thì nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, từ lúc đó cho đến vài ngày sau đều rất cẩn thận.

Mối quan hệ giữa hai người dường như trở lại như thuở mới cưới, Vân Ngạn hoàn thành xong vai diễn, yên tâm ở nhà nghỉ ngơi, hiện tại cậu sinh hoạt ở biệt thự thoải mái và tùy ý hơn trước kia rất nhiều, nhưng cả ngày cậu không thấy mặt Thẩm Sơ Hành đâu.

Lần duy nhất cậu nhìn thấy Thẩm Sơ Hành là vào chạng vạng, Vân Ngạn đang đi trên hành lang tầng hai, đúng lúc đó Thẩm Sơ Hành đi ra từ thang máy, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, cả hai đều sửng sốt.

Ngay sau đó, Thẩm Sơ Hành theo bản năng lùi về sau, rồi không hiểu tại sao hắn dừng lại.

Lửa giận trong lòng Vân Ngạn lập tức bùng lên, anh chuẩn bị chạy trốn đúng không!

Nếu hắn không muốn thấy mặt cậu vậy thì...

Vân Ngạn dứt khoát giả vờ như hắn không tồn tại, không thèm chào hỏi, lạnh lùng quay người đi đến quầy bar cạnh nhà ăn.

Cậu không thấy rằng, sau khi cậu quay người lại, vẻ mặt Thẩm Sơ Hành lập tức tràn đầy đau khổ.

Vân Ngạn giận sắt không thành thép.

Nhưng cậu không thể chạy đi tìm Thẩm Sơ Hành, nói với hắn anh mau giải thích với em, hứa sẽ khiến em yên tâm, sao vậy, đến xin tha thứ cũng cần cậu ra mặt chỉ dẫn hả?

Hay là... hắn không tính xin cậu tha thứ cho hắn?

Vân Ngạn có nghĩ đến điều này mấy lần, mỗi lần nghĩ đến đều thấy có hơi hốt hoảng.

Thẩm Sơ Hành nghe được đoạn đối thoại của cậu với Du Lãng, vấn đề là hắn không thèm hỏi cậu chữ nào.

Cho nên, hắn trốn tránh vì không dám đối mặt với cậu, hay là... không thể chấp nhận thân phận và xuất thân của cậu?

Nếu hắn không chấp nhận được... quên đi.

Cho hắn thêm mấy ngày, không chịu nổi nữa thì ly hôn, vừa lúc cậu có thể thực hiện "giấc mộng ban đầu", tự do tự tại lang thang khắp thế giới.

... Nhưng mà...

Còn thoải mái như trước đây không?

Vân Ngạn ngây người ở nhà mấy ngày, chuyện vui duy nhất là xem Du Lãng bị chửi.

Một ngày sau khi cậu xảy ra chuyện, cảnh sát địa phương đưa ra thông báo: Minh tinh điện ảnh nổi tiếng Du Lãng bị nghi ngờ có liên quan đến bắt cóc, đánh đập bạo lực và giật điện người bị hại, đã bị bắt.

Một viên đá làm cả hồ dậy sóng, trong vòng vài giờ, chủ đề "Du Lãng bị nghi ngờ có liên quan đến bắt cóc" liền lên no.1 hot search, trong bài thông báo của cảnh sát, có thể nhìn thấy khuôn mặt thất thần, điên cuồng và không cam lòng của Du Lãng, còn có bức ảnh chụp hiện trường để làm bằng chứng, có thể nhìn thấy ghế dựa, dây thừng, còn có mấy cây gậy kích điện nằm rải rác trên mặt đất, trên chiếc giường lớn bên cạnh trải đầy hoa hồng khiến người khác thấy cay mắt.

"Đệt mẹ, tao không nhìn lầm đó chứ, có phải Du Lãng không?"

"Đây là một vụ bắt cóc hay là... sở thích tì.nh dục cực đoàn nào đó vậy?"

"Thấy vẻ mặt của Du Lãng là biết chuyện không đơn giản, nhìn ánh mắt nó kìa, như phát điên rồi ấy!"

"Tởm quá! Không ngờ Du Lãng sẽ làm ra mấy chuyện này!"

"Du Lãng là ảnh đế! Sao có thể làm chuyện như vậy thế! Nó bị điên rồi! Xin chi tiết về chân tướng vụ việc! Người bị hại là ai vậy?"

"Người bị hại chưa đủ khổ hay sao mà chúng mày còn muốn vây xem người ta? Tao thấy không nên công bố người bị hại..."

Đương nhiên không thể công bố người bị hại là ai, muốn công bố thì đầu tiên phải được Thẩm Sơ Hành chấp nhận.

Thậm chí lúc đầu cảnh sát không định đăng bức ảnh đó lên, suy xét đến khả năng chịu đựng của Vân Ngạn, họ còn hỏi Vân Ngạn. Nhưng Vân Ngạn thấy nhất định phải đăng bức ảnh đó lên, để mọi người thấy Du Lãng kinh tởm đến mức nào.

Du Lãng luôn là kẻ tự phụ và kiêu ngạo, hắn xem sự công nhận của người khác như thức ăn cho lòng tự trọng của bản thân, cho nên, đầy trời đều là tiếng mắng nhiếc chửi rủa hắn, đối với hắn mà nói là phương pháp trả thù tốt nhất.

Sau đó, Vân Ngạn không nhúng tay vào chuyện này nữa, cảnh sát đến phòng bệnh lấy lời khai, chuyện phải xử lý Du Lãng thế nào hoàn toàn do Thẩm Sơ Hành giải quyết.

Vân Ngạn thấy mình đặc biệt yên tâm đối với Thẩm Sơ Hành, cậu biết Du Lãng sẽ nhận được trừng phạt thích đáng nên cậu không vội.

Cảnh sát công bố tin tức, chỉ mới là bắt đầu mà thôi.

Mỗi ngày không thấy bóng dáng Thẩm Sơ Hành đầu, Vân Ngạn ở nhà hết rối rắm lại đến buồn chán, cuối cùng không nhịn được nữa, gọi điện thoại cho Nghiêm Hi.

Nghiêm Hi rất cao hứng khi nghe thấy giọng cậu: "Cậu có việc gì? Sao lại nghĩ đến tôi?"

"Lần trước cậu rủ tôi đi bắn súng giả lập đúng không? Cho cái hẹn đi?"

"Lúc nào cũng được hết!" Nghiêm Hi rất vui vẻ, hơi thận trọng hỏi: "Thân thể của cậu... không sao chứ?"

Lúc Vân Ngạn nhập viện lần hai, đạo diễn và những người khác có gọi điện hỏi han, nhưng để tránh sự việc lan rộng, bọn họ không đến bệnh viện thăm Vân Ngạn lần nào.

Sau khi cảnh sát công bố tin tức, Nghiêm Hi cũng đoán được ngày hôm đó xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn tránh trực tiếp đề cập tới nó.

"Ừm... Không có vấn đề gì lớn, chỉ muốn đi giải sầu thôi." Vân Ngạn nói.

"Vậy được, vừa lúc ngày mai tôi rảnh, để tôi hẹn vài bạn bè, chúng ta đi chung."

"Được."

Cho nên sáng ngày hôm sau, Vân Ngạn vui vẻ đi ra ngoài, ngoại trừ quản gia đuổi theo cậu nói cậu phải đem theo hai vệ sĩ, còn lại không có gì khó chịu.

Thấy tài xế chở Vân Ngạn đi rồi, quản gia mệt mỏi thở dài: Hai vệ sĩ kia là được Thẩm thiếu phái tới, nếu không ông cũng không kiên trì như thế.

Quay đầu lại, Thẩm Sơ Hành đã ở phía sau ông, vẻ mặt âm trầm nhìn ra ngoài cửa.

Quản gia nhanh chóng cúi đầu, trong lòng không dao động chút nào, ông đã quen với việc chủ nhân xuất hiện như quỷ hồn rồi.

Ông đi ra phía sau Thẩm Sơ Hành, suy nghĩ nửa ngày, mới mở miệng khuyên nhủ: "Thật ra, ngài không cần căng thẳng, dù sao bây giờ cũng không phải năm đó..."

"Gần đây xảy ra ít chuyện lắm sao?"

"..." Quản gia ngậm miệng.

Không phải Thẩm Sơ Hành không muốn gặp Vân Ngạn, chỉ là hắn không biết nên đối mặt với Vân Ngạn thế nào.

Giống như mẹ hắn từng nói, không ai có thể chịu đựng cảnh bản thân bị theo dõi cả ngày, càng là người thân mật, càng không thể.

Hắn biết, khi hắn thấy Vân Ngạn bảo vệ hắn trước mặt người ngoài, và lúc giận dữ mắng Du Lãng qua điện thoại, hắn có thể chắc chắn Vân Ngạn đã khác trước, ngay lúc đó hắn đã nên thu tay lại.

Nhưng hắn cũng biết, nếu hắn thu tay thật, hắn sẽ không phát hiện Vân Ngạn đáng yêu như vậy, cũng không cách nào tìm được Vân Ngạn trước tiên khi cậu bị Du Lãng bắt cóc.

Hắn ảo não, hắn áy náy, nhưng hắn không hối hận.

Hắn muốn xin Vân Ngạn tha thứ cho hắn, chỉ là hắn không thể thuyết phục bản thân.

Hắn không ngừng hỏi bản thân: Hắn có thể chắc chắn sau này không bao giờ theo dõi Vân Ngạn nữa không?

Hắn không biết.

Nếu không theo dõi nữa, lỡ Vân Ngạn xảy ra chuyện gì, hắn không bao giờ chấp nhận được kết quả như vậy.

Hắn không muốn gạt Vân Ngạn, cho nên chỉ có thể tự tra tấn bản thân.

Hôm đó, lúc hắn gặp Vân Ngạn trên hành lang, khoảnh khắc Vân Ngạn thờ ơ lướt qua hắn, lần đầu tiên hắn cảm nhận được nỗi đau tột cùng.

Hắn tự ngược bản thân: Nhìn xem, mày xứng đáng bị đối xử thế này, em ấy sẽ chán ghét mày, một ngày nào đó, sẽ rời khỏi mày.

Phải làm thế nào... mới có được kết quả chu toàn?