Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay

Chương 47: Dự tính



Thời gian trôi qua một cách chớp nhoáng, đang từ mùa xuân cứ như thế mà thời tiết đã chuyển sang mùa hạ.

Cuộc sống dân dã bận rộn nhưng tràn ngập niềm vui, mỗi ngày cứ như thế mà trôi qua.

Mùa hè thời tiết ôi bức, gió trời nhè nhẹ thổi mang theo một làn hơi nóng bay khắp nơi. Trên cánh đồng đang mùa lúa mới, mọi người đều vất vả gieo mầm trồng lúa.

Mùa lạnh đã qua cây lúa mì thích hợp trồng trong những mùa này đã được gặt hái sau đó đem đi xây thành bột mì, hiện tại trời bắt đầu nắng gắt là khoảng mùa thích hợp để trồng lúa nước.

Đối với lúa nước mỗi khi gieo mầm đều phải cẩn trọng chăm sóc, bởi vì cái nóng rất dễ khiến đất đai khô cằn vì vậy việc cấp nước đúng lúc sẽ khiến cho cây lúa phát triển tốt hơn rất nhiều.

Mà Trần Túc chính là một kẻ tham công tiếc việc, cậu cảm thấy đất ruộng của nhà mình để không rất lãng phí vì vậy cậu không chỉ trồng lúa nước, trồng rau mà hiện tại cậu còn trồng cả một ruộng ngô.

Vũ Hoàng Kính cùng Trần Vân thấy cậu vất vả nên khuyên bảo nhưng Trần Túc hoàn toàn không nghe theo, cậu cảm thấy hiện tại cần phải kiếm thật nhiều tiền mà việc trồng trọt rồi đem bán tốn rất nhiều thời gian mới có thể thu hoạch vì vậy càng làm nhiều thì khi bán sẽ càng thu được nhiều hơn.

Tuy nhiên cậu cũng hiểu rõ dù muốn làm gì đi nữa thì việc ưu tiên hàng đầu chính là sức khỏe, cậu phải thật khỏe mạnh thì mới có thể làm những việc mà cậu yêu thích được. Sự mất mát khi chưa thể mở một tiệm bánh ở thân xác trước khiến cậu tiếc nuối không thôi, cũng vì vậy cậu càng thêm chú trọng đến sức khỏe của mình cũng như khoảng thời gian vui vẻ này.

Trong khoảng thời gian này Vũ Hoàng Kính dường như bận rộn hơn trước rất nhiều, anh thường hay đi sớm về khuya, có khi đến hai ba giờ sáng anh mới cả người mệt mỏi mà trở về.

Trần Túc biết, không chỉ là làm việc mà anh còn đang bí mật điều tra nhà họ Hồ. Mặc dù là một thiếu gia rớt thế nhưng nhà họ Vũ cũng từng là một trong những gia tộc lớn mạnh việc xã giao gầy dựng quan hệ chắc chắn không thiếu.

Tuy có rất nhiều gia tộc đã trở mặt nhưng vẫn có một vài gia tộc lánh đời sẽ đồng ý giúp đỡ anh. Những lúc thế này cậu cảm thấy mình thật vô dụng không giúp gì được cho anh, cũng vì vậy cậu bắt đầu liều lĩnh mà kiếm tiền.



Số bột mì được xây ra cậu đã có chút dự tính, một phần cậu sẽ đem bán còn lại cậu sẽ chia một ít giữ lại dùng còn lại cậu sẽ làm bánh ngọt sau đó bán cho những trẻ nhỏ bên trong thôn.

Trần Túc biết rõ nếu bán trong thôn thì giá tiền không thể quá cao vì vậy nếu trừ tiền mua nguyên liệu ra thì cậu sẽ không còn được bao nhiêu tiền, tuy nhiên cậu hiểu rõ một điều, dù ít nhưng nó vẫn là tiền cậu có thể tích tiểu thành đa, chỉ cần không tiêu sài phung phí thì một ngày nào đó túi tiền từ việc bán bánh trong thôn sẽ khá nhiều.

Dự định này cậu chỉ nói cho Trần Vân, nếu như cậu nói cho Vũ Hoàng Kính thì chắc chắn anh sẽ lo lắng dù sao một người ôm dồn quá nhiều việc như cậu sẽ rất dễ bệnh, không những vậy trên người cậu đã từng bị tổn thương nếu còn không biết quý trọng cơ thể mình thì sau này về già sẽ gánh chịu đau đớn.

Đối với một người đàn ông như Vũ Hoàng Kính anh cảm thấy mình có đủ khả năng nuôi sống gia đình mình, cho dù Trần Túc không làm bất cứ công việc gì thì vẫn có thể sống thoải mái.

Sau khi gieo mầm cùng chăm sóc tỉ mỉ những mảnh ruộng xong cuối cùng Trần Túc cũng có thể thực hiện kế hoạch của mình.

May mắn chú An cũng có ý định đem đồ lên huyện bán vì vậy sau khi Trần Túc hỏi dò chú ấy liền vui vẻ đồng ý. Hai bên gia đình càng lúc càng thân vì vậy ngoại trừ lấy hai đồng tiền xe thì chú ấy không lấy thêm tiền chở hàng. Mỗi lần làm phiền cậu đều mua đồ ăn cho hai đứa nhỏ nhà chú cũng vì vậy mà hai đứa nhóc đều rất quý cậu, khi cậu rảnh rỗi chúng sẽ chạy đến nô đùa với cậu.

Cuộc sống không cần suy nghĩ không cần tính toán thật sự rất tốt đẹp.

Bởi vì vừa mới gieo trồng không lâu ruộng vườn cần có người trông nôm nên lần này chỉ có mình Trần Túc đi bán đồ, Trần Vân ở lại nhà nhìn ngó ruộng vườn nếu nơi nào quá khô héo thì có thể kịp thời tưới thêm một ít nước.

Khi đến huyện Trần Túc liền khinh theo đồ đạt của mình tạm biệt chú An mà đi đến khu buôn bán. Sạp hàng trước đây mẹ con cậu bày bán đã có người dọn hàng ra, cậu đành tiếp tục đi vào trong.

Đúng là mùa thu hoạch, mặc dù đã trôi qua một tuần nhưng vẫn có rất nhiều người đem theo lương thực cùng rau cải chạy lên huyện bày sạp để kiếm tiền.

Chỗ tốt hầu như đã bị giành hết cuối cùng Trần Túc chỉ có thể bày hàng trong một góc nhỏ bên cạnh sạp trang sức nhỏ.