Xuyên Thành Nữ Phụ Tai Tiếng

Chương 17: Chương 17





Khuyết Dĩ Ngưng cầm túi đứng dậy, nhìn Kiều Vũ Sơ xua tay: "Tiểu Kiều, tôi đi ăn cơm đây.

"
Kiều Vũ Sơ hiểu ý của nàng, nhìn nàng phất tay.

Khuyết Dĩ Ngưng đeo túi ra khỏi Xuân Triều, ở lầu một nhìn thấy có người đang thù mình.

Vương Duệ Nguyên dầu còn băng bó, nhìn thấy Khuyết Dĩ Ngưng thì phẫn hận.

Hắn định nói gì đó, thì bị người bên cạnh cười ha ha kéo đi, đành cam lòng trừng Khuyết Dĩ Ngưng một cái.

Khuyết Dĩ Ngưng không thèm nhìn, trong mắt nàng Vương Duệ Nguyên còn không bằng Cố Thiến Thiến, không cần tốn tầm nhìn đáp lại.

Bên kia đang vội vàng chuẩn bị, Cố Sơn Tuyết thấy không có tin nhắn hồi âm, vô ý cau mày.

Hay là nàng buồn bã rồi?
Nhưng Cố Sơn Tuyết bị bận rội quấn lấy, cũng không còn đầu óc để nghĩ đến nữa, đành phải gác lại tâm trạng này.

Còn Khuyết Dĩ Ngưng cứ tưởng đang buồn bã thì lúc này đang đứng trước cửa Xuân Triều, trước đó có gọi Vương Lục đến đón nàng, tiếp đó nhìn danh bạ liên lạc liền suy nghĩ.

Nàng phải bắt đầu tìm người cho mình, người thông minh có thể giúp nàng làm việc.

Khi Khuyết Dĩ Ngưng ngồi lên xe, lướt web tìm vài công ty tìm nhân lực, cuối cùng chọn một cái.

Sau khi liên lạc với bên tìm nhân lực, Khuyết Dĩ Ngưng nhắn yêu cầu của mình cho bên họ, đồng thời trả trước một nửa tiền thuê.

Vượng Lục cũng nhanh đến, nhìn thấy màu tóc mới của Khuyết Dĩ Ngưng thì nịnh bợ, Khuyết Dĩ Ngưng cười cười, để hắn chở nàng về nhà.

Khi đến nơi, Khuyết Dĩ Ngưng liên lạc với dịch vụ dọn nhà.

Nguyên chủ còn có một căn hộ mới sửa xong nằm gần phố buôn bán, nhưng nguyên chủ cũng không ở nhiều, hiện tại chỗ đó chắc cũng đã đầy bụi, cần có người đến quét dọn một chút.


Sau khi an bài xong mấy thứ này, tiếp theo chính là chờ đợi.

Ngày thứ hai Khuyết Dĩ Ngưng gọi dịch vụ dọn dẹp đến quét dọn căn hộ, sau đó thay đồ ra ngoài.

Nàng kêu Vương Lục đưa mình đến căn hộ mới, sau đó kêu người rời đi.

Khi nhìn thấy bày biện của căn hộ, nét mặt Khuyết Dĩ Ngưng mang chút hài lòng.

Căn hộ thiết kế đúng kiểu nàng thích, đơn giản có cách điệu.

Khuyết Dĩ Ngưng dạo một vòng phòng ngủ, rồi đến phòng sách.

Giá sách trống không, nguyên chủ cũng không quan tâm chỗ này, dĩ nhiên không có mua thêm đồ để ở đây.

Khuyết Dĩ Ngưng ghi lại những món đồ mình muốn mua, từ phòng sách đến phòng bếp.

Phòng bếp dĩ nhiên cũng sạch sẽ, tủ lạnh trống không, ngoại trừ bộ đồ ăn ra, thì không có gia vị gì khác.

Khuyết Dĩ Ngưng cũng viết thêm vài thứ vào danh sách, sau khi làm xong thì ngồi lên sofa.

Lúc ra ngoài nàng có mang theo laptop, lấy ra để lên bàn.

Ánh sáng phòng khách cũng không tệ, tuy mùa đông âm u lạnh lẽo, nhưng lúc này nắng chiếu vào cũng có chút ấm áp.

Khi trời tối, nàng lại quay về Khuyết gia, đem danh sách đưa cho Trần thúc, nhờ quản gia đi mua đồ dùng giúp nàng.

Trần thúc: "tiểu thư định ra ngoài ở sao?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "để coi tâm trạng nữa.

"
Khuyết Dĩ Ngưng đối với sự lo lắng của mọi người ở nơi đây, dĩ nhiên không định nói ra mục đích của mình.


Buổi tối, Vưu Lan Thanh biết chuyện này, tới gõ cửa phòng Khuyết Dĩ Ngưng.

Bà cầm theo dĩa trái cây trên tay, bỏ lên bàn cho Khuyết Dĩ Ngưng.

Khuyết Dĩ Ngưng đang xem sách phân tích thị trường, Vưu Lan Thanh nhìn lướt qua, không hiểu mấy thứ đó nên cũng dời ánh mắt đi.

"Ngưng Ngưng, sao lại muốn ra ngoài ở vậy?"
Theo lý mà nói, Khuyết Dĩ Ngưng hiện tại cũng đã 23, không ở cùng ba mẹ cũng hợp lý, nhưng Vưu Lan Thanh chỉ mong trước khi con gái gả đi, có thể ở cạnh mình nhiều hơn một chút.

Khuyết Dĩ Ngưng không nhìn vào mắt bà, âm thanh mang sự nũng nịu: "con lớn như vậy rồi, ra ngoài ở không phải cũng bình thường thôi sao? dù sao cũng không quá xa, hai người nhớ con thì có thể gọi con về mà.

"
Vưu Lan Thanh lầm bầm, "biết rồi, không phải là mẹ không muốn cho con ra ngoài, nếu con ở ngoài một mình thì đừng đi chơi về muộn, như vậy ba mẹ không yên lòng, hơn nữa con phải ăn uống đúng giờ, không phải con thích thím Lưu nấu ăn sao, hay mẹ kêu thím đi theo qua nấu cho con ăn nha?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "không cần lo đâu, con biết ăn uống đúng giờ tự chăm sóc tốt cho mình mà, nếu để thím Lưu theo con, vậy có khác gì con đang ở nhà đâu.

"
Lúc Khuyết Dĩ Ngưng ngẩng đầu còn làm vẻ hờn dỗi, trước mặt người khác nàng không sợ bại lộ chính mình, nhưng mà duy chỉ trước mặt hai vị phụ mẫu này, tóm lại vì trong lòng vẫn còn đau xót nên không định lộ ra, khiến bọn họ nghi ngờ đau lòng.

Lải nhải với Vưu Lan Thanh một hồi, Vưu Lan Thanh mới rời khỏi phòng.

Khuyết Dĩ Ngưng uống một ngụm cà phê đã nguội, nhíu mày.

Bí mật của thân thể này nàng còn chưa nắm rõ, nếu như vậy Khuyết Dĩ Ngưng hy vọng nguyên chủ của thân thể này không chết, nhưng trong cảm giác của nàng, dường như không được lạc quan cho lắm.

Khuyết Dĩ Ngưng thở dài một tiếng, tiếp tục lên mạng.

Dịch vụ tìm người qua ngày thứ hai gửi hồ sơ đến, Khuyết Dĩ Ngưng chọn lựa xong, qua ngày thứ ba hẹn gặp.

Khuyết Dĩ Ngưng chọn địa điểm, và thời gian đến đúng hẹn.


Lần này nàng không để Vương Lục chở mình, mà kêu Vương Lục đi lấy đồ cho mình, làm lý do cắt đuôi hắn, còn mình thì đón xe đi tới điểm hẹn.

Nàng cũng không định hoài nghi Vương Lục, nhưng tóm lại vẫn có chút lo lắng.

Địa điểm hẹn là quán cà phê nằm ở trung tâm thành phố, Khuyết Dĩ Ngưng nhìn thấy một cô gái tóc ngắn ngồi cạnh cửa kính, nhấc chân đi tới.

Diệp Tố là người có kinh nghiệm phong phú trong việc đi tìm người, lần này vừa nhận được người tìm việc lẫn khách hàng đang tìm nhân viên còn chưa mặc cả thì đã nhận được được tiền rồi, nàng nghĩ rằng chắc là một phú nhị đại trẻ tuổi nhiều tiền, hẳn là nam, tuổi tầm 20 - 30, đại khái là người thích vui đùa không thích gánh trách nhiệm, định thử nghiệm dựng sự nghiệp đầu tiên, có được hay không cũng không sao.

Nàng chờ mục tiêu đến, cho đến khi nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp ngồi trước mặt nàng, nàng vẫn chưa hoàn hồn được.

Khuyết Dĩ Ngưng nói trước: "là Diệp tiểu thư đúng không?"
Diệp Tố giật mình, sửng sốt một chút: "phải, là tôi.

"
Lúc Khuyết Dĩ Ngưng liên hệ thì không dùng tên thật, để đối phương tiến hành xác định thân phận.

Diệp Tố cầm mấy bộ hồ sơ để trước mặt Khuyết Dĩ Ngưng: "sau khi lần đầu cô loại hai người kia, tôi đã dựa theo yêu cầu của cô, chọn ra người thích hợp, lý lịch đều có ở trong, có thể xem trước coi vừa ý không?"
Lúc Diệp Tố nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, xem thần thái phản ứng của nàng khi xem hồ sơ, nén xuống kinh ngạc trong lòng.

Nếu không phải lúc này nhìn thấy đối phương như vậy, Diệp Tố còn tưởng nàng là minh tinh, hoặc là một người có thân phận bắt mắt nào đó.

Cũng có thể là một nghệ thuật gia, hoặc là thiên kim nhà giàu nào đó, là chim hoàng yến của ai đó, nhưng không ngờ được nàng là một thương nhân.

Nhưng rất nhanh, Diệp Tố liền bỏ xuống ấn tượng đối với nữ nhân trước mặt.

Trên người nàng có một loại khí độ, nhớ lại tài liệu từng xem qua, cân nhắc thái độ nàng cực kỳ giống loại người mình từng tiếp xúc rất nhiều kia, trong lúc lơ đãng nhìn, đôi mắt đối phương tựa như vực sâu.

Nàng nhìn cô cong môi cười, tầm mắt vốn mê người nhấc một cái, Diệp Tố cảm giác lưng mát lạnh khó hiểu.

Diệp Tố đưa năm bộ hồ sơ, toàn bộ đều là nhân tài, lý lịch sạch, bằng cấp cao, kinh nghiệm chức vụ phong phú, ngoại trừ người cuối cùng.

Hình thẻ là nữ sinh đeo mắt kính, nhìn khá trầm ổn, hồ sơ viết nàng là cử nhân tốt nghiệp đứng đầu hệ cao đẳng, đỗ thạc sĩ, khác với hồ sơ số số bốn về mặt kinh nghiệm làm việc, nàng từng làm cho một công ty đứng top 300 công ty lớn toàn cầu, nhưng chỉ làm được hai tháng thì bị đuổi.

Khuyết Dĩ ngưng hứng thú gật đầu vừa ý với bộ hồ sơ này: "Diệp tiểu thư, tôi có thể hỏi nguyên nhân vì sao bộ hồ sơ này lại xuất hiện trong đây không?"
Diệp Tố biết nàng để ý, nên giải thích với nàng: "yêu cầu của cô là năng lực làm việc mạnh, biết giao tiếp và xử lý tình huống tốt, cần hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ cao đồng thời có thể tự làm một mình được, nhưng vì cô chỉ thuê làm cá nhân nên sẽ không có tính ổn định, hồ sơ số bốn chưa chắc sẽ khiến cô hài lòng với công việc của cô, cho nên lúc chọn hồ sơ, tôi mới đem bộ hồ sơ này cho vào.

"

"Tôi cũng có điều tra rồi, cô ấy bị công ty đuổi là làm sai việc, nhưng sau khi kiểm tra kỹ lưỡng thì phát hiện là do bị kẻ có chức quyền hãm hại, tôi đã gặp cô ấy rồi, cô ấy đồng ý làm việc cho một người, hơn nữa tôi cũng đã xem phương án làm việc của cô ấy rất có trình tự, cho nên tôi nghĩ phù hợp với yêu cầu của cô, nên khi lọc hồ sơ mới cho vào.

"
Khuyết Dĩ Ngưng chỉ vào mặt giấy trơn bóng, ánh mắt nhìn thẳng Diệp Tố, "cô chắc chắn là biết rõ rồi chứ?"
Diệp Tố mỉm cười đáp lại: "tám phần thật, cô có muốn hay không là do cô quyết định.

"
Khuyết Dĩ Ngưng: "vậy chọn cô ấy đi, định khi nào hẹn gặp đây? cụ thể thì cần gặp mặt mới nói chuyện được.

"
Diệp Tố: "Buổi chiều là được.

"
Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, nhìn nữ nhân đối diện hẹn người cho nàng, sau đó dọn hồ sơ rời đi.

Nàng đi rồi, Khuyết Dĩ Ngưng kêu nhân viên phục vụ dọn ly cà phê của nàng đi, đem hồ sơ cho vào túi của mình, trong lòng nghĩ, giao tiếp với người thông minh thì mình cũng đỡ lo hơn.

Diệp Tố cho bộ hồ sơ này vào, nguyên nhân có thật như nàng nói không? thì chưa chắc.

Nhưng đối phương đoán ý của nàng, đối với việc mình muốn mở rộng sự nghiệp cá nhân, đối phương đương nhiên cũng hy vọng có thể tìm cho mình nười làm việc biết phối hợp tốt, đồng thời cũng sẵn sàng có chuẩn bị và trung thực.

Nhưng những người có kinh nghiệm làm việc phong phú sẽ không theo sếp của mình đến cùng, khi tình hình không ổn sẽ bỏ đi, với tình huống như vậy, thuê người đến làm thì có thể hy vọng người ta ngoài thông minh nhiệt tình thì sẽ thích hợp làm trợ thủ hơn.

Đúng lúc Khuyết Dĩ Ngưng cũng đang cần như vậy, nàng cần một trợ thủ có thể giúp nàng làm việc hiểu biết được nhiều thứ, đồng thời có thể thích ứng với phong cách của nàng.

Nếu Diệp Tố nói không sai, thì người có năng lực xuất sắc kia thật ra thì tâm tính tu luyện không đủ, vừa đi làm đã phải chịu khổ, hiện tại đang đứng trước vực thẳm, đúng là thí sinh tốt cho Khuyết Dĩ Ngưng chọn.

Khuyết Dĩ Ngưng thổi cà phê nóng, đôi mắt rũ xuống.

Cố Sơn Tuyết vừa đàm luận công việc vừa đi vào quán cà phê với khách hàng, đúng lúc nhìn thấy mỹ nhân khuôn mặt buồn bã ngồi cạnh vách kính, chợt nhớ đến, cũng đã ba ngày sau khi Khuyết Dĩ Ngưng nhắn tin mời nàng, không có tin nhắn mới rồi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cố ty: nhìn nàng có vẻ rất cô đơn!
Khuyết tỷ đang suy nghĩ: !.

.