Xuyên Toa

Chương 18: KHR 13



Chương 18: KHR 13

Chuẩn bị đầy đủ, Long Vũ rời khỏi căn cứ Vongola, lấy bản đồ đã chuẩn bị từ trước, đi tìm family Simon.

Trên đường đi đến nhà Simon, Long Vũ lần nữa gặp được một Arcobaleno, nhưng lần này núm v·ú lại là màu xanh dương.

Mặc áo như q·uân đ·ội, đầu đội mũ q·uân đ·ội, ánh mắt màu xanh dương, tóc xanh dương.

Vác khẩu súng Thompson trên vai đi trên đường phố.

Thấy có người đang nhìn mình, tên Arcobaleno quay đầu nhìn về phía Long Vũ.

"Ngươi là Sorus đúng không nhỉ, một tên ngông cuồng khi dám chọc đến Nero."

Ánh mắt tên Arcobaleno nhìn về phía Long Vũ tràn đầy khinh miệt.

"Vậy ra tên đó là Nero sao."

Cảm nhận được ánh mắt tên Arcobaleno, Long Vũ nhìn lại về phía hắn.

Gỡ chiếc mặt nạ ra, khuôn mặt trấn định biến mất, thay vào đó là khuôn mặt mỉm cười.

Long Vũ nhìn thẳng vào tên Arcobaleno, híp mắt lại, tách khẩu [bóng đêm] ra làm hai từ trong hòm đồ, lấy thanh sắt từ hòm đồ ra.

Từ một người bình thường, khí thế đổi thành một kẻ khát máu, người xung quanh thấy thể tránh xa khỏi Long Vũ.

"Thế ngươi có muốn thử không, kẻ bị phong ấn chỉ còn sử dụng được hai mươi phần trăm sức mạnh."

Giọng nói mỉa mai phát ra từ Long Vũ khiến cho tên Arcobaleno bắt đầu run người, không khí xung quanh bắt đầu thay đổi.

"Có vẻ như, Nero chưa dạy ngươi đến nơi đến chốn, ngược lại làm cho lá gan của ngươi càng ngày càng to."

Dứt lời, tên Arcobaleno trở lại bình thường, hắn nhìn xung quanh.

"Nếu ngươi muốn đấu với ta, thì đến một nơi nào đó không có người, nơi đây xung quanh toàn người bình thường, không thích hợp."

Nghe thế, Long Vũ lấy tấm bản đồ ra xem, khoảng cách nhà Simon chỉ còn một ngọn núi nữa là đến.

"Thế thì đến ngọn núi gần đây đi, ta có việc cần đi qua đó, đánh với ngươi cũng tiện đường."

Cất thanh sắt vào hòm đồ, khí thế thay đổi thành người bình thường, người đi đường xung quanh nhìn về phía Long Vũ với ánh mắt khác thường, họ vội vàng rời khỏi nơi đây.

Liếc nhìn mọi người xung quanh, Long Vũ bước đi nhẹ nhàng đến ngọn núi gần nhất.

Arcobaleno thì đi theo phía sau.

Vừa bước vào ngọn núi, tên Arcobaleno nhấc khẩu súng lên, hướng thẳng về phía Long Vũ nổ súng.

Vô số viên đạn bọc lửa mưa bay thẳng đến Long Vũ.



Cảm giác khiến cho những viên đạn chậm dần đi, lấy thanh sắt ra.

Dùng thanh sắt chặn lại những viên đạn mà mình không né được, Long Vũ dần dần tiếp cận tên Arcobaleno.

"Ngươi có vẻ như không yếu như tên Nero nói, có vẻ ta nên lấy ra sức mạnh thực sự của mình."

Vứt khẩu Thompson lên trời, tên Arcobaleno biến mất.

Cảm giác thấy được tên Arcobaleno sẽ xuất hiện được ở đâu, Long Vũ lấy khẩu súng ngắn ra ngắm thẳng về phía đó nổ súng.

Vừa xuất hiện, viên đạn xuất hiện trước mặt tên Arcobaleno, né một cách đơn giản, hắn lấy một cây dao ra, bọc nó bởi lửa mưa, lao thẳng về phía Long Vũ, phía sau lửa mưa bùng lên thành một con chim ưng, bọc vào ngươi tên Arcobaleno.

"Kỹ thuật mới mà ta không biết, thú vị."

Ngọn lửa từ chiếc nhẫn bắt đầu bùng nổ, không khí xung quanh bắt đầu thay đổi.

Hai tay Long Vũ bắt đầu bọc bởi lửa.

Thanh sắt biến dài, trở thành dạng ba mét, hai đầu thanh sắt bóc lửa lên.

Cất đi khẩu súng, Long Vũ cầm thanh sắt lao về phía tên Arcobaleno.

Tên Arcobaleno nhảy lên, thả mình thẳng về phía Long Vũ.

Nâng thanh sắt lên, đập thăng về phía tên Arcobaleno.

Bằng cơ thể bé nhỏ của mình, một cú quay người đơn giản, Arcobaleno lách qua thanh sắt, cầm cây dao hướng thẳng về phía đầu Long Vũ.

Thanh sắt biến mất, Long Vũ đấm thẳng về phía tên Arcobaleno.

Khá bất ngờ, hắn chuyển từ thế công sang thế thủ, đưa hai tay chắn trước ngực, hai chân cong lên.

Vụ v·a c·hạm khiến cho cây cối xung quanh bứt rễ, mặt đất bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Dư âm từ cú đấm khiến cho tên Arcobaleno bay xa hơn mười mét.

Ổn định lại cơ thể, khí thế tên Arcobaleno bắt đầu thay đổi.

Trong chốc lát, Arcobaleno biến mất, xuất hiện phía sau Long Vũ, vung dao hướng về phía cổ.

Cảm giác đến, nhờ kỹ thuật cận chiến tinh anh nên Long Vũ dễ dàng điều khiển cơ thể một cách nhanh chóng.

Đưa tay chụp vào cây dao, ngọn lửa trên cây dao dần dần đóng băng.

Băng đang lan dần trên cây dao, rồi lan lên tay của tên Arcobaleno.

Nhanh chóng, tên Arcobaleno vứt bỏ cây dao, nhảy lùi về phía sau cách Long Vũ năm mét.

"Ngươi cũng có khả năng giống Giotto, thật bất ngờ, ban đầu ta chỉ nghĩ rằng kỹ thuật này chỉ có Giotto là biết."



"Khả năng cận chiến của ngươi còn hơn những gì tên Nero kia miêu tả."

"Ngươi trưởng thành hơn rồi đấy, nhưng ngươi chỉ có thể đánh thế hòa với ta thôi, vì ta là kẻ đứng cuối trong bảy người."

"Tên Nero chỉ là đứng thứ ba mà thôi, nếu ngươi gặp ai có núm màu tím, hãy tránh xa hắn ra, hắn là tên điên."

Nói xong, tên Arcobaleno quay người, cánh tay đưa ra đằng sau, cây dao bay thẳng đến tay ủa hắn, bóp một phát băng nát.

Khẩu súng lúc này trên trời rớt xuống đúng chỗ tên Arcobaleno đứng.

"Đúng rồi, ta tên là Blue, nếu có gì cần nhờ ta giúp, hãy tìm đến nhà Simon."

Cất cây dao đi, Blue vác khẩu súng đi với kiểu dáng ngầu lòi.

"Simon, ngươi là gì của nhà Simon ?"

Bước được hai bước thì khựng lại, quay đầu nhìn Long Vũ với ánh mắt khó hiểu.

"Ta là người trợ giúp của nhà Simon, hoặc nói trắng ra, ta không phải thành viên nhà Simon nhưng ta lại là người của nhà Simon."

"... Giải thích sao cho ngươi dễ hiểu nhỉ."

"Nhà Simon bỏ tiền ra thuê ngươi làm vệ sĩ hay gì đó tương tự phải không."

"Đúng, đúng là ý này."

"Ngươi tìm nhà Simon làm gì, ngươi thuộc Vongola nhỉ, ta có vẻ hỏi dư thừa rồi, đi theo ta, ta sẽ dẫn ngươi đi đến nhà Simon."

Blue đi về phía trước, Long Vũ cất thanh sắt vào hòm đồ rồi đi theo phía sau.

Sau khoảng chừng mười phút, Long Vũ cùng Blue đứng trước một tòa lâu đài to cực kì, nhưng địa điểm thì ở nơi cực kì hẻo lánh, giữ rừng núi chỉ có mỗi một tòa lâu đài này.

Bước vào bên trong, một bóng người xuất hiện, người này không sử dụng năng lượng lửa mà sử dụng năng lượng đất.

Còn năng lượng đất gì thì Long Vũ không biết, mặc dù việc họ sử dụng năng lượng khác với những người còn lại rất nổi tiếng.

"Ngươi là người của nhà Vongola đúng không nhỉ, ngươi đến tìm ai."

Một thanh niên mặc đồ y chang Micheal Jackson, khác mỗi là Micheal Jackson không đeo kín mà tên này đeo kín.

"Ta đến tìm boss nhà Simon để nhờ một việc."

"Tìm boss của chúng ta sao, chờ một chút."

Tên đột nhiên im lặng, vài giây sao cả người dựng đứng lên.



"Được rồi ngươi đi theo ta."

...

Sau khi đi qua rất nhiều đại sảnh thì cuối cùng đến một căn phòng, bước vào phòng thì mới biết đây là phòng họp.

Căn phòng to bằng phòng họp của Vongola nhưng cách bài trí thì khác, Vongola là chia làm bục còn Simon là ngang hàng.

Trong phòng lúc này chỉ có mình boss của Simon.

"Ta là Cozart Simon, người sáng lập nên nhà Simon, ngươi là thành viên Vongola chắc cũng biết điều này."

"Ta biết cho nên mới đến tìm ngài trợ giúp, đệ nhất Simon."

"Ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì nào."

"Ta muốn ngài cho ta mượn một người biết dùng ảo thuật, đổi lại trong tương lai, nếu đời sau của ngài gặp khó khăn, sẽ có người đến giúp bọn chúng."

"Điều kiện hấp dẫn đấy, thế ngươi giúp bọn chúng như nào."

Nghe được những câu nói này, Long Vũ mỉm cười.

Lấy hai bức thư ra đưa đến trước mặt Cozart, lúc này bức thư đang được bọc bởi ngọn lửa sương mù.

"Ta biết rằng nhẫn của Simon cũng giống như nhẫn Vongola, có khả năng truyền thừa."

"Nhưng vào một lúc nhất định nào đó, sức mạnh truyền thừa vẫn chưa đủ, cho nên cần thêm một luồng sức mạnh khác."

"Nhẫn của ta tuy là Giotto làm cho ta nhưng lại không có khả năng truyền thừa, cho nên ta mới viết hai bức thư, phong ấn sức mạnh của mình vào đấy để cho tương lai, khi nhà Vongola gặp khó khăn, nó sẽ là thứ giúp ích rất nhiều."

Nghe Long Vũ nói như thế, Cozart cúi đầu suy ngẫm.

Vài giây sau, Cozart như đạt được quyết định.

"Được thôi, nhưng ngươi muốn như nào để đưa cho đời sau của ta, hoặc là ngươi giúp được như thế nào."

"Ngài có thể phong ấn một phần sức mạnh như ta, sau đó đưa cho người sử dụng nguyên tố đất mà có khả năng giống lửa sương mù phong ấn vào, điều kiện để mở phong ấn tùy ngài muốn như nào, ta sẽ đưa bốn bức thư cho dòng họ bên nhà Luis, tức là gia tộc của ta giữ gìn chúng."

"Hai bức thư này là ta nhờ Daemon phong ấn chúng, mặc dù anh ta nhìn không đáng tin cậy cho lắm nhưng ta tin tưởng hắn."

"Còn điều kiện để mở phong ấn của ta là công nhận người thứ tám của Vongola, hoặc là sự tồn tại của Ảnh."

"Ảnh? Ngươi muốn nhờ người sử dụng nhẫn sa mạc giúp ngươi xóa bỏ sự hiện diện của mình sao."

"Đúng là như thế, đệ nhất Simon những gì ta cần chỉ có như thế, bới vì những gì tiếp theo ta làm sẽ đem đến tiếng xấu cho nhà Vongola, ta không muốn điều đó nhưng ta vẫn muốn để lại điều gì đó cho tương lai."

"Nhưng sẽ không làm được đến mức xóa bỏ sự hiện diện của ngươi, cần có thêm một chút tác động để thực hiện, hoặc thêm sức mạnh."

"Thêm sức mạnh đi, ngài có lẽ đã biết, lửa của ta là lửa bầu trời, như là Giotto."

"Ta đồng ý với yêu cầu của cậu, nhưng trước đó ta cần sự đồng thuận của tất cả mọi người trong family, cậu sẽ phải chờ đến ngày mai để biết được yêu cầu của mình có thực hiện được hay không."

"Được, cảm ơn ngài, đệ nhất Simon."

Xong, Long Vũ đi theo thanh niên lúc đầu đứng ở cửa đến phòng nghỉ ngơi dành cho khách của Simon.