[Y Thủ Che Thiên ĐN] Ngạo Thế Khuynh Thiên

Chương 1: Đến La Thiên Thành



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

" Cuối cùng cũng đến La Thiên thành!" Một tiểu cô nương tầm 12-13 tuồi, thân vận hồng y kích động nói.

" Chỉ là một La Thiên thành , có cần kích động như vậy không?" Một chú chim nhỏ đỏ rực đứng trên vai tiểu cô nương, lợi dụng thần giao cách cảm đi kinh bỉ người nào đó.

Nó thật không rõ ở cái thành La Thiên , diện tích cũng chỉ hơn trăm ngàn km,  bé như vậy có thứ gì đáng giá để cho Cô Lăng Nguyệt ghé mắt coi trọng chứ?

Cô Lăng Nguyệt chính là tên của tiểu cô nương này, đồng thời cũng là nhân vật chính của chúng ta.

" Phụng Linh, ngươi đừng có xem thường nơi này. Những nhân vật phong vân trong tương lai đều hội ngộ ở cái thành mà đến trong miệng ngươi là nhỏ bé bằng hạt vừng a!" La Thiên thành chẳng qua là một tiểu thành trì nằm trong trăm thành trì của Thăng Thiên Quốc, mà ở trong Thiên Huyền Đại Lục lại có mấy ngàn quốc gia. Cho nên nàng cũng hiểu tại sao Phụng Linh lại nói thế, nếu không phải sớm biết trước mọi thứ thì có lẽ nàng cũng đã gặp đầu đồng ý.

Phụng Linh cũng không nhiều lời tiếp tục ở trước mặt nhiều người là chú chim cảnh bình thường. Chẳng qua nó cảm thấy cho dù bản thân đã ngụy trang  tài tình thì bọn họ vẫn là tiêu điểm của mọi người, phần công sức này đều nhờ phúc của Cô Lăng Nguyệt cả. Tuổi tác còn nhỏ mà đã mĩ như vậy,  Phụng Linh cảm thấy chờ nàng ta lớn không biết sẽ xinh đẹp đến mức nào.

Cũng may thực lực của Cô Lăng Nguyệt không thấp, nó không cần thiết lo lắng nàng sẽ bị người ta đánh ý định xấu.

Cô Lăng Nguyệt không để ý ánh mắt mọi người nhìn về phía mình, thản nhiên cầm ô hồng đi dạo trên đường.

Đi được một lúc thì Cô Lăng Nguyệt phát hiện một tiệm bán thuốc, liền dừng bước quyết định mua một ít dược liệu, chế tạo chút đan dược bán lấy tiền xài mới được.

 Đây là một cửa hàng bán thuốc khá lớn, sắc thái cổ kính rất nhiều, bảng hiệu ở đại môn là dùng gỗ hoa khắc làm thành , đi vào bên trong  liền có thể nghe được mùi thuốc nồng đậm, mùi hương này đối với Dược sư là vô cùng quen thuộc.

Ông chủ nhìn thấy khách đến là tiểu cô nương tuy có phần kinh ngạc nhưng sống đến từng tuổi này lão cũng hiểu biết đạo lý  không nên trông mặt bắt hình dong, vô cùng chuyên nghiệp lên tiếp mời chào Cô Lăng Nguyệt: "Vị cô nương này, không biết cần mua thứ gì?"

 Ông chủ tuổi ước chừng bảy mươi, mái tóc hoa râm cùng chòm râu dài, mặt mũi bộ dáng hiền lành làm cho người ta rất hảo cảm, khi nói chuyện tươi cười cũng tràn đầy hiền lành.  

Cô Lăng Nguyệt nở nụ cười,  bày ra dáng vẻ hoạt bát phù hợp với dáng vẻ hiện tại, trả lời: "Ta muốn mua một số dược liệu."

"Trừ bỏ một ít dược liệu phi thường trân quý ở ngoài, đại đa số dược liệu đều có trong cửa thuốc này, cô nương có tự nhiên xem."  

  "Ừ" Cô Lăng Nguyệt đánh giá bên trong cửa hàng thuốc, dược liệu trong đây không thể luyện ra đan dược có phẩm gia* từ  tứ phẩm trở lên, tuy có chút tiếc nuối, nàng nhanh miệng điểm hàng loạt tên dược liệu mình cần sử dụng.  

* Đan dược  phân chia phẩm giai như sau: Nhất phẩm tới tam phẩm thuộc loại vật phàm, tứ phẩm tới lục phẩm là tiên phẩm, thất phẩm tới cửu phẩm là thánh phẩm, về phần phía trên cửu phẩm thì là tuyệt phẩm, nhưng mà thánh phẩm đan dược cũng hiếm gặp hơn.

Ra khỏi cửa hàng thuốc, gặp sắc trời cũng không còn sớm nữa Cô Lăng Nguyệt quyết định đến khách điếm lớn nhất nơi này mướn phòng.

Bởi vì còn lâu mới đến đại hội gia tộc ở thành La Thiên, Cô Lăng Nguyệt cảm thấy tận dụng quãng thời gian này tu luyện,  chuyện gặp mặt nữ chính Mộ Chỉ Ly cứ từ từ dù sao người ta hiện tại còn đang gấp rút rèn luyện thân thể.

Con đường tu luyện không kể ngày tháng, chớp mắt hai tháng liền trôi qua.

Nếu không phải vì có dự tính tìm lấy một người, Cô Lăng Nguyệt đã tu luyện thẳng đến ngày đại hội gia tộc rồi.

Cô Lăng Nguyệt mở cửa sổ nhìn bên dưới hai bên đườngnhóm tiểu thương đang rao hàng cùng với người đến người đi, nhìn cảnh tượng náo nhiệt nàng quyết định ra ngoài dạo thư gian gân cốt một chút.

Phụng Linh không muốn giả vờ làm con chim cho nên chui vào Hỗn Huyền linh giới, một không gian được người Minh phủ đưa coi như để bù đắp việc họ đưa nàng vào cái thế giới cường giả vi tôn.

Hỗn Huyền Linh giới tuy không giống hoàn toàn Thiên sát cổ giới của Mộ Chỉ Ly, thế nhưng chức năng của nó cũng đủ để nàng hài lòng. Bởi theo Cô Lăng Nguyệt muốn trở thành cường giả thì phải dựa vào sức mạnh của mình mới là chính, quá dựa vào ngoại vật cũng không phải là chuyện tốt, bằng chứng là sau này bị Quang Minh lão nhân ép đến đường cùng Mộ Chỉ Ly mới ngộ ra Thiên sát Cổ giới, lá bài tẩy quan trọng nhất của bản thân không phải vạn năng.

Bởi vì là buổi sáng, Cô Lăng Nguyệt mua hai cái bánh bao nóng hôi hổi để tiện cho việc đi dạo xung quanh nhìn một phen, nếu may mắn có thể tìm được vài món đồ tốt thì sao. Muốn ăn ngon, chờ đến buổi trưa là được.

Mang tâm tình ấy, Cô Lăng Nguyệt đánh giá hàng hóa xung quanh. Có lẽ hôm nay là ngày may mắn của Cô Lăng Nguyệt, đi dạo chưa đến nửa ngày nàng tìm không ít đồ tốt với giá rẻ.

Hiện tại đã là bữa trưa, Cô Lăng Nguyệt ngửi thấy mùi thức ăn liền thèm ăn, nàng nhanh chân tiến vào  một gian tửu lâu tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, do dung mạo cộng thêm tuổi tác nàng lập tức liền trở thành tiêu điểm của mọi người, trong mắt mỗi người nhìn về phía nàng đều mang theo vài phần kinh diễm, thưởng thức, ghen tỵ, ...Đối với việc này, Cô Lăng Nguyệt đã sớm làm quen, muốn nhìn thì cứ nhìn đi. Mọi người xem chán rồi, cũng gọi tiểu nhị tới để gọi thức ăn, không để ý đến tiểu nhị đang đứng trước mặt, nàng thản nhiên gọi  một loạt món thức ăn, không quan tâm ánh mắt hoài nghi của tiểu nhị khi dọn món ăn lên, Cô Lăng Nguyệt vui vẻ thưởng thức bữa trưa.

 Tùy ý đi dạo trên đường phố, nhìn đường phố hối hả, đầy tiếng gào thét, khóe miệng Cô Lăng Nguyệt không khỏi nở nụ cười.

Nhìn đồ bán trên quán nhỏ, Cô Lăng Nguyệt cao hứng hồn nhiên không để ý nàng đã bị người khác theo dõi thật lâu.  

 Đang lúc Cô Lăng Nguyệt đem đồ trả lại cho người bán hàng rong, một thanh âm không đúng lúc vang lên.

"Tiểu mỹ nhân, đi theo gia nào, gia đảm bảo ngươi được ăn ngon, muốn mua gì gia sẽ mua cho ngươi cái đó".

Cô Lăng Nguyệt quay đầu lại, nhìn về phía người nói chuyện, một gã nam tử ước chừng hai bảy hai tám tuổi, người mặc một bộ trường bào màu đen, thoạt nhìn chất liệu không tầm thường. Nghĩ đến giá tiền không rẻ,chẳng qua mặc trên người nam tử bụng phệ tai to mặt lớn này liền lộ vẻ khó coi.

Chậc! Thật lãng phí giá trị của bộ quần áo này.

Nghĩ tới lời hắn nói lúc trước, Cô Lăng Nguyệt quyết định làm lơ hắn, chuẩn bị rời đi, nhưng là nam tử này làm sao để cho nàng đi, nháy mắt ra  hiệu cho bọn hạ nhân bên cạnh, bọn hạ nhân hiển nhiên cũng không phải là lần đầu đi theo hắn làm loại chuyện này rồi, chỉ cần một ánh mắt bọn họ liền hiểu được là có ý gì.

Bọn hạ nhân lập tức vây quanh Cô Lăng Nguyệt, không để cho nàng đi qua.  

  "Ai nha, tiểu mỹ nhân, ngươi định đi đâu?" Nam tử kia cười nói, sắc mặt đáng ghê tởm làm cho những người xung quanh rất căm giận, chỉ là bọn họ không thể làm gì hắn, cho nên chỉ có thể đồng cảm nhìn cô gái bị vây ở giữa."Đáng tiếc a, lại thêm cô nương gặp phải tai ương".

"Đúng vậy a, Trình ác bá này mỗi lần đi ra ngoài đều làm việc ác, thật là nghiệp chướng a!"

"Này, nhỏ giọng một chút, coi chừng bị nghe thấy".

Cô Lăng Nguyệt nhìn nụ cười hèn mọn của kẻ đứng trước mặt, chau mày nói: ""Ngươi tránh ra".


"Tiểu mỹ nhân, ta làm sao phải tránh đi, ngược lại nàng phải cùng gia đi". Nói xong liền hướng Cô Lăng Nguyệt  đánh tới.

Đối với tình này Cô Lăng Nguyệt lắc mình trách một cái, sau đó đám người có ý đồ không tốt đối với bản, lạnh nhạt nói: " Không phải ta không cho các ngươi cơ hội!" Lại thêm một tên háo sắc đáng kinh.

 "Hừ, bổn thiếu gia xem ngươi lớn lên cũng không tệ lắm, không nên cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, ta cho ngươi biết, ngươi hôm nay đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi, bổn thiếu gia coi trọng người nào, không có một ai có thể chạy mất!" Nam tử sắc mặt nhăn nhó, đắc ý nói.  

  Cô Lăng Nguyệt định ra tay dạy cho tên háo sắc kia một bài học thì có người xuất hiện chen ngang cầm lấy chiết phiến hung hăng gõ xuống đầu nam tử kia: "Chỉ bằng ngươi cũng dám nói lời này?" 

Bằng vào sức quan sát nàng liền biết người chắn trước mặt muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân, vậy thì thành toàn cho hắn đi.

Chẳng qua nếu Cô Lăng Nguyệt biết tên của người muốn làm anh hùng là Vương Thiên Kỳ, một trong những vật hy sinh đầu tiên trên con đường trưởng thành của Mộ Chỉ Ly, nhất định sẽ cảm thán một câu: Thật khéo a!

  Vương Thiên Kỳ cùng  Tô Dự hai người chuẩn bị tham gia hội thi thơ, song ở trên đường cái lại gặp một tuyệt thế mĩ nữ bị một gã ác bá quấn lấy.


Chẳng qua là thoáng nhìn, Vương Thiên Kỳ liền cảm thấy tim mình bị lấy mất rồi, La Thiên thành này cũng không nhỏ, nhưng hắn chẳng bao giờ tìm thấy người trong lòng, không nghĩ tới hôm nay lại thấy, dù chưa tiếp xúc, nhưng nhìn nhan sắc nàng không giống người phàm trần, hắn liền nhận định nữ nhân này là nữ thần trong cảm nhận của hắn.

Song nữ thần trong lòng hắn lại bị cái ác bá tai to mặt lớn kia vây quanh, hắn tự nhiên là lòng đầy căm hận.  

  Tô Dự đứng ở rất xa cũng thấy Cô Lăng Nguyệt, từ lần trước vô tình nhìn thấy nàng,  hắn vẫn không có có cách nào quên được, còn nhớ rõ hôm đó nàng nói với mình, lần sau gặp mặt sẽ tự nói cho mình tên của nàng.


Chẳng qua là lâu ngày như vậy, hắn cũng chưa từng lại nhìn thấy bóng hình xinh đẹp đó, trong lòng còn mất mác, sợ là nàng đã rời khỏi La Thiên thành, hôm nay tái kiến hắn sao lại không mừng rỡ? Chẳng qua là trên mặt không lộ ra bất kỳ vẻ mặt gì, nhưng là ánh mắt đã tố cáo hết thảy.

Không nghĩ tới hôm nay gặp mặt, giai nhân thế nhưng lại bị hãm sâu trong khốn cảnh. 

  Trình Khải Lỗ đang đắc ý nói, lại bị người khác đột nhiên gõ đầu, vừa che đầu, vừa xoay người nói: "Đồ con thỏ nhỏ không muốn sống kia, dám gõ đầu gia của ngươi, có muốn sống không hả!"


Song, khi Trình Khải Lỗ thấy rõ diện mạo người phía sau, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.


"Ta thật sự muốn biết nếu gõ đầu ngươi thì ngươi sẽ cho ta chết như thế nào đây". Trương Thiên Kỳ vẻ mặt lạnh lùng nhìn Trình Khải Lỗi, Vương Thiên Kỳ hắn sống đến bây giờ đúng là chưa có ai dám nói với hắn những lời này.

Nghe vậy. Trình Khải Lỗ mặt đầy mồ hôi lạnh, vội nói: "Vương, Vương đại thiếu, ta không biết là ngài a, nếu biết là ngài, cho dù ngài cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám nói như vậy a". Trình Khải Lỗi khom người, hắn vốn là một bàn tử, hiện tại thực đúng là một quả cầu.

Tô Dự lúc này cũng đã đến bên cạnh, nhìn Cô Lăng Nguyệt trên mặt mỉm cười thân thiện.  

Mặt dù không biết người này là ai, nhưng Cô Lăng Nguyệt cũng là cười đáp lại một tiếng, dù sao người ta không có ác ý, lại còn chung nhóm với vị Vương đại thiếu kia.

Sau một hồi nói chuyện nàng mới hay biết hai người trước mặt là ai, tuy ngoài mặt cười nói chỉ có bản thân nàng mới biết  khóe môi của mình cương cứng đôi phần.

Nàng cũng không có ác cảm gì, chỉ cảm thán ông trời chút. Nếu không phải do bộ hoa si của Vương Thiên Kỳ, nàng cũng không vội tìm cớ rời đi.