[Y Thủ Che Thiên ĐN] Ngạo Thế Khuynh Thiên

Chương 41: Chủ nhân truyền thừa



Bụi bay mị mù, mất một khoảng thời gian chúng mới tản đi để lộ dấu tích tàn phá kinh khủng do hai chiêu thức va chạm vào nhau, nếu không phải do đất cứng rắn như thiết thạch thì cái hố được tạo ra còn sâu hơn mấy trăm thước nữa.

" Ngươi đi đi!" Người điên đó nhìn Lăng Nguyệt chống kiếm quỵ chân trên mặt đất không ngừng thở dốc nôn máu, mặc dù vào tình thế nguy nan nhất Trù Đài ra tay giúp nàng ngăn cản một hai nhưng bộ quần áo màu  lục của Lăng Nguyệt vốn dĩ đã hư hỏng nhưng vẫn còn chấp nhận được, lúc này cũng đã bị hủy hoại đến không thể chịu được, màu đỏ của máu tươi nhuộm đỏ cả quần áo, hơn nữa  khắp người nàng không chỗ nào lành lặn cả, trên vai trái và bắp đùi  chân phải nàng là bị thương nghiêm trọng nhất cho dù có dùng phương pháp chữa trị kì diệu kia của nàng thì cũng phải tốn không ít thời gian để hồi phục được phần nào.

" Đa tạ!" Cô Lăng Nguyệt khó khăn lắm mới nói được hai chữ này, lấy kiếm Hàm Quang làm gậy chống nàng lảo đảo đứng dậy nuốt một nắm đan dược, liền kiên cường bước từng bước rời đi.

Người điên kia nhìn vết máu rơi trên mặt đất theo lối đi của nàng, trong lòng ngập xúc cảm phức tạp, mặc dù chỉ dù có sáu phần thực lực thế nhưng nàngcó thể đi được đến bước này, đối với nhân loại bé nhỏ này hắn không khỏi thâm phục ý chí kiên cường của nàng, hy vọng nàng có thể thành công đạt vượt qua thử thách tầng cuối cùng để nhận được truyền thừa này.

Mặc dù thành công vượt qua tầng thứ 11 nhưng Lăng Nguyệt cũng chỉ còn có nửa cái mạng, dù nàng đã nuốt không ít đan dược cấp cao mà ngày thường nàng luyến tiếc không dùng đi nữa thì di chứng cuồng bạo của một chiêu ban nãy vẫn tiếp tục âm thầm phá hủy cơ thể nàng từ bên trong.

Lăng Nguyệt dựa người vào bước tường đá, bắt đầu châm cứu ngăn cản sự cuồng bạo này. Tốn không ít thời gian, Lăng Nguyệt mới kiểm soát được nội thương của nàng. Bởi vì thương quá nghiêm trọng cho nên nàng chỉ có thể khôi phục đượcvài phần, hiện tại nàng không có thời gian để trị hết chỉ có thể mang cả người thương tích mà bước vào tầng 12.

Nếu không phải không ngừng nhắc bản thân phải kiên trì, còn có người đang đợi nàng có người đang lo lắng cho nàng, cho nên nàng không thể gục ngã. 

Lăng Nguyệt  ngẩn  đầu  lên, trên tường viết ba chữ "Tầng thứ mười hai".

  Ù ù...

Không đợi nàng kịp thở gấp, không khí xung quanh trở nên cực kỳ đè nén, sát khí đang tiến tới rất gần, mặt đất rung động.  

Ngước nhìn người sắt đang vọt tới từ bốn phía, vô số người dàn trận, hướng nàng đánh tới, chuyện này Lăng Nguyệt đã bắt gặp ở tầng thứ ba, chẳng qua thực lực của chúng manh hơn nhiều, trong tay bọn họ không có vũ khí gì, song tự thân bọn họ chính là vũ khí lợi hại nhất.


Ù uu...

Đội người sắt chiến đấu vẫn tiếp tục hướng các nàng, nhất trí bước đi, từ trên cao đạp xuống, phảng phất như sau một khắc là có thể đem nàng chèn ép dẹp đi.  

Lăng Nguyệt biết hiện tại không thể cứng đối cứng cho lựa chọn tránh né, mặc dù khắp nơi đều là đội người sắt, chỉ có một đảo nhỏ ngăn cách bởi đầm nước. Người sắt xoay người đuổi theo tới đầm nước, liền ngưng lại, thật giống như là một cấm địa, nàng không dám tùy ý bước vào.

Đảo nhỏ kia tuy gọi là đảo nhỏ, nhưng thật ra thì không phải, nó chỉ là một mô đất nhô lên nho nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể chưa được năm người, mà ranh giới giữa đảo nhỏ cùng chiến đội người sắt là một khe rãnh, bên trong khe rãnh chứa đầy nước đen, nên gọi là đầm nước.

Trong đầm nước vô số bọt khí bốc lên, mùi vị khác thường phiêu đãng trong không khí, tràn đầy quỷ dị.  

Cửa ẩn hình  nàng mới đi vào đã biến mất, cả không gian trở nên kín mít, tìm không được cửa ra. Nàng nghe được phảng phất trong không gian có khí tử vong quỷ dị.

 "Người nào thiết kế địa cung biến thái như vậy." Nàng nhịn không được mắng lên.

Không biết những lời này của nàng khiến vong hồn trên trời của chủ nhân truyền thừa này phẩn nộ hay không mà lời nàng vừa dứt, từ trong rãnh vô số côn trùng màu đen bò trên đảo nhỏ, đây không phải là sâu bình thường, không cách nào hình dung hình thái của con sâu này, chẳng qua nó bò qua nơi nào, nơi đó bốc lên mùi hôi thối, trên mặt đất có lưu lại dấu vết gồ ghề do ăn mòn.


Một mảng đông nghịt, giống như thủy triều vọt tới, trong nháy mắt đã đến chân Lăng Nguyệt. Cũng may nàng đạt đến Cực Thành cảnh có thể bay lên trời cho nên tránh được lũ sâu này, từ trong túi Càn Khôn ném một khối thịt xuống dưới, cúi đầu nhìn côn trùng màu đen bò lên không ngừng xâu xé miếng thịt đó.

" Ặc! Có cần biến thái như vậy không?" Lăng Nguyệt dùng toàn bộ độc dược nàng bào chế nhưng không ăn nhầm gì với chúng cả, sau đó nàng chợt nhớ đến trên người còn một loại dị hỏa mà Phụng Linh tặng cho nàng, Địa Hỏa Sí Diễm.

  Bình thường động vật đều sợ hỏa, nhất là loại côn trùng, có lẽ có thể thử một lần.

"Xuy __ __"

Địa Hỏa Sí Diễm đốt trong tay nàng, ngọn lửa màu lam nhạt nhúc nhích, tản mát làm nhiệt lượng kinh người. Lần này thì thành công, đám côn trùng đen thấy ngọn lửa lập tức rút lui, lần nữa trở về bên trong khe rãnh đầm nước, mùi hôi thối cũng từ từ biến mất.

Tâm tình buông lỏng một chút, Lăng Nguyệt thầm quyết định khi trở về nhất định sẽ hăng hái săn yêu linh để cảm tạ Phụng Linh.

Mặc dù đã đuổi được đám sâu kia nhưng Lăng Nguyệt cũng có ý định đặt chân xuống đó, mà ở khoảng không trung tiếp tục nhìn xuống toàn bộ mặt đất, mỗi một chỗ trong không gian, nàng đều tinh tế quan sát, không buông tha bất kỳ một chỗ nhỏ nào.

Tầng địa cung này thoạt nhìn toàn bộ như bịt kín , không có bất kỳ cửa ra vào, nhưng lúc trước khi chúng ta đi vào, như có một lực vô hình khiến cửa biến mất ở trong không gian, Lăng Nguyệt tin chắc nhất định sẽ tìm ra điều ẩn giấu để vượt qua tầng cuối cùng này.

Dường như trời không phụ lòng người những giây đến ngược của thời hạn, Lăng Nguyệt tìm ra được lối ra ở trên đầu nàng. Chờ lăng Nguyệt bò ra liền phát hiện tầng 12 liên thông với một hành lang dẫn nàng đến đại điện.

Lăng Nguyệt nhìn 12 khối bia trong suốt cao hơn 3 m, rộng khoảng 1,5 m. Mỗi khối bia có màu sắc khác nhau: Đỏ, vàng, vàng kim, xanh, xanh da trời,tím,...đặc biệt nhất tấm bia cuối cùng có màu màu sắc rực rỡ tựa như sự phản xạ ánh sáng của kim cương.

Khối kiến trúc này cùng kiến trúc Hạo Thiên Chính Khí có chút trái ngược, bất quá vừa nghĩ chủ nhân thiết kế biến thái biết rất biết cách dày vò người chết lên chết xuống kia thì tiếp tục khác người cũng là chuyện hiển nhiên.

Cô Lăng Nguyệt lên tiếng chào hỏi một lâu mà chẳng thấy có bất kì sự đáp lại của chủ nhân truyền thừa này đành bước lại gần xem những khối bia trong suốt có màu này. Dùng Linh thức cũng không nhìn ra bí mật hay nửa chữ nào ẩn trong đó, Lăng Nguyệt nhịn không được vỗ nhẹ vào một tấm bia thì nó phát ra ánh sáng chói mắt, chờ nàng mở mắt ra thì trong này có bản thu nhỏ của  khối bia đó.

Ngay lúc Lăng Nguyệt nghi hoặc khó hiểu thì một giọng nói lạ tràn đầy uy nghiêm vang lên: "Giới bi đã bị ngươi thu phục, những cái khác cũng không làm khó được ngươi. Chờ ngươi lấy được đủ 12 giới bi thì ngươi sẽ trở thành chủ nhân của truyền thừa chi địa này. Sau đó ta sẽ giúp ngươi dung hợp truyền thừa này vào trong Hỗn huyền linh giới của ngươi!"

Nghe xong những lời này, Lăng Nguyệt "ách" một tiếng, bất quá rất nhanh nàng tìm cách ly giải rằng đừng dùng logic bình thường áp dụng trên chủ nhân của di tích truyền thừa này. Thật ra Lăng Nguyệt còn có những quy tắc đặt ra, nếu không phải nàng phù hợp thì còn lâu mới đặt được nửa bước vào Địa cung thập nhị trọng chứ đừng nói đến chạy tới đại điện này.

Những quy tắc ẩn đó sau này Lăng Nguyệt mới hay, còn hiện tại Lăng Nguyệt vô cùng nghe lời dùng phương thức ban nãy mà bắt tay thu thập hết 12 giới bi, sau dưới sự giúp đỡ của vị tiền bối kia mà dung hợp nó vào trong không gian của nàng.

Có thể phát hiện sự tồn tại của Hỗn Huyền linh giới chứng tỏ vị tiền bối này vô cùng lợi hại, có điều sự cung kính của Lăng Nguyệt đối với người này giảm xuống không phanh. Tất cả là do trước khi chia tay, vị này nhịn không được kinh bỉ nói: " Cơ quan thuật của ngươi cũng quá thê thảm đi. Ta tặng cho ngươi sách, cố gắng mà học cho giỏi để tránh đánh mất mặt của ta!"

" Kia...Đa tạ tiền bối!"Lăng Nguyệt cười ngượng đáp, trong lòng thầm nghĩ: Không phải tiểu bối quá kém mà là người quá biến thái.

Nói là sách nhưng thực chất là một miếng ngọc giản, muốn xem nội dung thì dùng linh thức thăm dò.