Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 207: Dù Gì Cháu Cũng Là Người Tốt Mà





“Được thôi!”
Người của Hàn Ngũ cũng sớm rời khỏi, chuyện cũng coi như kết thúc.
Ninh Vũ Phi không sợ ông chủ Lý sau này tới tìm Tô Điềm gây chuyện nữa.

Cho dù ông ta không sợ mình thì cũng phải nể mặt Thiên Hội.
Sau đó anh đi tới trước mặt của Tô Điềm và nói: “Chú à, căn nhà này tổng cộng phải lấy khoản đền bù là 2.1 tỷ.

Nếu cảm thấy được thì chú nhận tiền đi ạ.”
“Haiz, căn nhà này chú cũng định bán 1.2 – 1.5 tỷ thôi.


Nếu như vậy thì nhà chú đã hài lòng lắm rồi.” Tô Kiến Dân cảm kích lên tiếng.
Mẹ Tô nói: “Tối nay đúng là vất vả cho Vũ Phi rồi, mau đi ăn cơm đi, thím đi hâm nóng lại là được.”
“Được thôi!”
Sau khi trở về nhà, mẹ Tô dọn dẹp phòng khách, nhưng bà ấy cũng không nói nhiều.
Có lẽ là vì đoán được Ninh Vũ Phi rất có thể là nguyên nhân của bọn xã hội đen nên bà ấy tỏ ra mất tự nhiên.
Tô Kiến Dân không kiềm được mà hỏi anh: “Vũ Phi à, lúc nãy đám người kia là sao vậy.

Lẽ nào cháu thật sự là…”
Hình như sợ Ninh Vũ Phi hiểu lầm, Tô Kiến Dân lập tức nói: “Chú không phải có ý đó, dù gì cháu cũng là người tốt mà.”
“Chuyện là vậy, thật ra thế lực giúp cháu, là một người chị làm ăn với cháu, vì cháu biết chút y thuật nên giúp chị ấy.

Sau đó thì có qua lại với nhau như vậy, thật ra Thiên Hội cũng ổn, khu phía Đông không phải rất lộn xộn.

Nếu là mấy khu khác thì rất lộn xộn.” Ninh Vũ Phi nói.
“Ừm! Vậy thì tốt.

Chuyện tối nay đúng là cảm ơn cháu.


Nếu không phải có cháu thì chúng ta thật sự không biết phải làm thế nào nữa cũng không biết bán buôn, cơ bản không kiếm được tiền.”
Ninh Vũ Phi nói: “Làm ăn không kiếm được tiền, đó là vì chú làm ăn chân thật.”
“Haiz, không có gì, cả nhà sống chung là tốt rồi, chỉ cần Tô Điềm sau này có thể tìm được một công việc tốt, tìm được một người tốt có thể chăm sóc cho con bé cả đời là được.” Tô Kiến Dân nói.
Bây giờ chuyện mà ba mẹ vẫn lo lắng nhất là chuyện hôn nhân đại sự của con gái mình.
Mẹ Tô hỏi: “Vũ Phi, chúng ta đều quên hỏi về ba mẹ của con, sức khoẻ của họ chắc là còn khoẻ, còn trẻ phải không?”
“Chuyện này thì…” Ninh Vũ Phi sờ mũi và nói: “Thật ra ba mẹ con đã mất từ lúc con còn nhỏ, bây giờ con là một cô nhi, lớn lên trên núi, quen được sáu người chị.”
“Ây da, xin lỗi Vũ Phi, thím không cố tình hỏi chuyện khiến con đau lòng.” Mẹ Tô vội xin lỗi.
“Không có gì đâu ạ, chuyện cũng đã qua mười mấy năm rồi.”
“Thôi không nói nữa.

Sau này nếu không chê, có rảnh thì cứ tới đây ăn cơm.

Tuy không có sơn hào hải vị, nhưng cơm bao no.”
Ninh Vũ Phi gật đầu: “Dạ, vậy sau này con không khách sáo nha.”
“Tuyệt đối đừng khách sáo, ăn đi!”
Cũng sắp mười giờ, Ninh Vũ Phi và Tô Kiến Dân uống một bình rượu mao đài.
Tô Kiến Dân đã say mèm, được mẹ Tô đưa vào phòng phòng nghỉ ngơi, còn Ninh Vũ Phi giống như không hề hấng gì cả.
“Ninh Vũ Phi, cậu thật sự không sao chứ? Nhưng cậu là người đầu tiên làm ba tôi uống ra nông nỗi này.” Tô Điềm nói.
“Lúc nhỏ tôi thường tìm rượu uống khắp trong thôn, cho nên tửu lượng bây giờ cũng tạm được.”

Ninh Vũ Phi đứng lên và nói: “Cũng muộn rồi, tôi không làm phiền mọi người nữa, về trước đây.”
“Vũ Phi, muốn nghỉ ngơi một lát rồi về không?” Mẹ Tô nói.
“Không cần đâu ạ.

Về trễ thì không có xe, cảm ơn chú và thím chiêu đãi, con đi trước đây.”
“Haiz, Tô Điềm, con tiễn Vũ Phi một đoạn đi!”
“Dạ!”
Hai người ra bên ngoài, Tô Điềm cúi đầu và nói: “Ninh Vũ Phi, thật lòng cảm ơn cậu.”
“Không có gì phải cảm ơn đâu.

Không cần tiễn, cậu về đi.

Mọi người gọi tôi là Vũ Phi, say này đừng tỏ ra xa lạ như thế.”
Ninh Vũ Phi nói xong thì rời khỏi.
Đến đoạn đường vừa định bắt taxi trở về, Ninh Vũ Phi nhận được điện thoại: “Tổng giám đốc Ninh, công ty có chút chuyện, bây giờ thư ký Tần có đi chung với anh không vậy?”.