Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 232





Nghe thấy Tiêu Úc Tâm nói vậy, mặt Ninh Vũ Phi đen một cục, quay người đi về bên đó.

Chỉ thấy Tiêu Úc Tâm trong tay đang cầm điện thoại đung đưa, ý muốn nói: cậu mà dám không tới đây thì tôi sẽ gọi điện cho Giang Vị Noãn.
Thực ra anh không sợ Giang Vị Noãn, chỉ là sợ Tiêu Úc Tâm lại thêm mắm thêm muối vào, đến lúc đó anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.

Ninh Vũ Phi bất lực đi tới nói: “Úc Tâm xinh đẹp ơi, cậu bỏ qua cho tôi đi, chuyện tối qua thật sự không phải cố ý mà.”

“Cậu chính là cố ý còn gì, mau lên mọi người đang chờ đấy.”
Ninh Vũ Phi nhìn sân bóng đằng kia, chỉ đành cùng Tiêu Úc Tâm qua đó.
Mọi người thấy Ninh Vũ Phi đi tới lại không ngừng nghĩ tới chuyện tối qua, bắt đầu nói thầm.
“Đừng nói chuyện nữa, hôm nay chúng ta tranh thủ còn ba mươi phút nữa để học cách sử dụng một vài kỹ thuật khoá người đối phương.” Tiêu Úc Tâm nói.
Cô ấy thành lập câu lạc bộ võ thuật này để dạy mọi thứ, đặc biệt là kỹ năng bảo vệ bản thân trong đời sống hàng ngày, giúp con gái có thể phản vệ lúc gặp nguy hiểm, đánh bại kẻ xấu.

“Chủ tịch, cậu gọi cậu ta tới không phải là để đóng giả kẻ xấu đấy chứ?” Một nữ sinh lên tiếng hỏi, cô chắc cũng đã nghe lén được chuyện tối hôm qua.
Tiêu Úc Tâm nhìn Ninh Vũ Phi nói: “Không sai, tí nữa mọi người nhìn kỹ nhé, những động tác này tuy không có tên, nhưng tuyệt đối sẽ giúp các bạn không bị làm hại.”
“Được thôi.”
Sau đó Tiêu Úc Tâm gọi Ninh Vũ Phi: “Lại đây ôm tôi đi.”
“Như này...không hay lắm đâu, mọi người đều đang nhìn mà?” Ninh Vũ Phi xoắn hết lên.
“Thì sao?” Tiêu Úc Tâm nheo mày, bắt anh phải lập tức làm theo.
Lúc ôm Tiêu Úc Tâm, anh ngửi thấy mùi hoa lan trên người cô.

“Mạnh lên một chút.” Tiêu Úc Tâm nói.
Vì Ninh Vũ Phi chỉ ôm một cách hờ hững, còn không có tý nào gọi là khoá người lại nên không có hiệu quả.
“Được thôi.” Ninh Vũ Phi chỉ đành ôm mạnh hơn một chút để tượng trưng.
Nếu anh làm thật thì cơ thể mỏng manh của Tiêu Úc Tâm chắc sẽ không chịu nổi, ở Châu Phi anh từng khoá cổ đến chết không biết bao nhiêu con sư tử rồi.

Nhưng người đẹp đúng là người đẹp, mùi hương trên người thật là dễ chịu, thế nên Ninh Vũ Phi không kìm lòng được mà sát lại gần.
Nhưng không ngờ rằng Tiêu Úc Tâm dùng đầu đập thẳng ra sau, trúng ngay sống mũi của Ninh Vũ Phi.

Bịch!
“A...”
Một sự đau đớn lập tức truyền tới sống mũi anh, Ninh Vũ Phi kêu lên thảm thiết, tay giữ mũi không ngừng lùi về phía sau.
“Ôi..” Mọi người ở đó cũng bất giác đưa tay lên giữ mũi mình.
Tiêu Úc Tâm thấy vậy liền hỏi: “Ninh Vũ Phi cậu có sao không?”

“Không...!sao, đợi một chút là đỡ thôi.” Ninh Vũ Phi xua tay nói.
Khi nãy Tiêu Úc Tâm chỉ định tỏ thái độ một chút thôi, ai mà ngờ Ninh Vũ Phi lại đưa mặt tới gần như vậy.
“Được rồi, khi nãy mọi người cũng đã thấy đấy, lúc đối phương túm chặt lấy bạn thì hãy nhân cơ hội đối phương không để ý, trực tiếp dùng phần sau của đầu đập vào mặt đối phương, tuy bản thân cũng cảm thấy đau nhưng còn hơn là bị đối phương khống chế, đến lúc đó họ sẽ rơi vào tình trạng giống Ninh Vũ Phi bây giờ.”.

Truyện Tiên Hiệp
“Được được.” Mọi người đồng loạt gật đầu.
Tiêu Úc Tâm vô cùng hài lòng, tiếp tục nói: “Vậy bây giờ tôi sẽ tiếp tục dạy các bạn một kỹ năng khác nhé.”
Ninh Vũ Phi đáng thương bị Tiêu Úc Tâm đẩy ra đệm ngồi, cảm thấy cô gái này hoàn toàn là cố tình làm thế.

Ba mươi phút trôi qua Ninh Vũ Phi vẫn nằm trên mặt đất, buông xuôi nói: “Cậu muốn giày vò tôi thế nào thì làm như thế đi, tôi không cử động nổi rồi.”.