Yêu Chị Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 22



  Thân thể yếu đuối mỏng manh cứ như vậy mà chạy đi, không biết nơi cần đến là đâu. Bất chấp chạy thật nhanh, muốn thoát khỏi nơi vừa rồi

Nghi Thư vừa chạy vừa khóc, nàng muốn trút hết cơn đau này. Cảnh tượng và người con gái nàng yêu thương nhất thật sự rất kinh khủng

Tại sao mọi chuyện lại như vậy. Tịnh Kỳ có phải là một người tồi tệ, một kẻ chuyên đi trêu đùa tình cảm của người khác theo bản năng

Đúng là không thể tin bất kì ai trong cuộc sống này.

Nàng bị tổn thương, bị chính người mình yêu làm chuyện xấu phía sau.

Tịnh Kỳ đuổi theo nhưng vẫn không thể bắt kịp, cô đã đi qua mọi ngóc ngách nhưng không thấy Nghi Thư. Vừa lo vừa sợ, không biết Nghi Thư có nghĩ đến chuyện tiêu cực hay không

Cô nhăn mặt, chuyện tình cảm đang trong lúc thăng hoa nhất trong thời gian đẹp nhất thì lại có người phá đám. Phải nhanh chóng tìm thấy Nghi Thư rồi giải thích mọi chuyện


Chạy tới một con hẻm, Tịnh Kỳ dừng lại để thở. Chạy từ nãy đến giờ cũng đuối lắm rồi, không hiểu sao Nghi Thư chạy nhanh đến vậy

Cô vuốt ngực, bước chân chuẩn bị đi tiếp thì đám người trong hẻm nói chuyện khá to làm cô chú ý. Có tính tò mò trong lòng, Tịnh Kỳ nhìn xem

Thì ra là một đám con trai đang bắt nạt và chọc ghẹo một cô gái trẻ. Không nhìn rõ gương mặt cô gái đó, cô cũng muốn ra tay cứu giúp lắm nhưng chuyện kia quan trọng hơn

Khoan!

Người con gái đó. . . chẳng phải là Nghi Thư hay sao!?

Cuối cùng thì Tịnh Kỳ cũng nhận ra, thì ra nàng bị mấy tên khốn nạn này bắt lại. Không thể để người yêu bị kẻ khác làm bậy, Tịnh Kỳ xông thẳng vào với vận tốc thần kì

   "Làm cái gì vậy hả!!!"

Tiếng hét thất thanh làm rung chuyển trời đất, mấy con chuột đang ăn dưới đất bị âm thanh đó mà chạy toáng loạn.


  Đám thanh niên kia dừng đụng chạm Nghi Thư, ánh mắt tập trung vào Tịnh Kỳ đang hùng hổ đi tới.

Nghi Thư nhận ra giọng nói ấy của ai. Nàng mừng thầm trong lòng, chỉ cần Tịnh Kỳ tới trễ một chút là coi như xong đời.

Dám đụng vào người con gái ấy của mình, cơn thịnh nộ trong người Tịnh Kỳ bùng phát. Cô muốn cho mấy tên đó một trận nhớ đời

Hai tên kia thấy vậy liền đi tới, định ngăn cản thì bị Tịnh Kỳ vung tay đấm thẳng vào mặt. Một đứa bị đánh ngã vật xuống đất, mấy tên kìa không thể đứng yên

   "Con khốn!"

Thế là giao tranh xảy ra, Tịnh Kỳ lúc trước có học qua võ thuật gần 3-4 gì đó nên không sợ. Chân dài đá bay từng thằng, không ai nhường nhịn ai

Nấm đấm cứng cáp, xử lý gọn nhẹ từng tên. Nhưng sức con gái thì đâu bằng tụi con trai, Tịnh Kỳ bắt đầu kiệt sức


Thấy cô yếu thế, tụi đó nhân cơ hội để đáp trả. Hai tên cùng lúc tấn công một lượt khiến Tịnh Kỳ đỡ không kịp

Bị đánh vào người rồi cả chân, cơn đau ập đến liên tục. Miệng chảy máu, mặt cũng hiện lên vài vết thương

Cuối cùng cũng giải quyết xong, Tịnh Kỳ loạn choạng đi tới chỗ Nghi Thư xem nàng có bị gì không. Nghi Thư thấy Tịnh Kỳ như vậy thì không kìm được nước mắt

Nàng đứng lên định chạy tới đỡ cô thì. . .

Bất ngờ có một tên đứng phía sau lưng, hắn cầm cái ghế cây rồi dùng lực thật mạnh đập vào lưng Tịnh Kỳ

Quá nhanh quá bất ngờ, Tịnh Kỳ nhận một cú đánh choáng váng khiến cô sững người. Cả tấm lưng ấy đau điến, cái ghế ấy hơi cũ nên khi bị va đập mạnh liền gãy làm đôi

Xung quanh bắt đầu mờ nhạt, không còn nhận thức được gì nữa rồi. Đôi mắt dần dần khép lại, cơ thể mất sức ngã xuống đất
Nghi Thư hoảng hốt chạy tới đỡ Tịnh Kỳ vào lòng, nàng gào khóc thật to. Tay lay người Tịnh Kỳ.

   "Chị. . .chị đừng xảy ra chuyện gì hết. . .tỉnh lại đi. . .làm ơn. . .có nghe em nói gì không. . ."

Cả bọn kia đứng dậy tiến lại gần hai người như muốn giở trò nhưng cũng hên là lúc này có đội bảo an đi tuần tra. Họ thấy tụ tập trong hẻm như vậy thì thổi còi rồi chạy vào kiểm tra

Cả đám bỏ chạy sâu vào trong hẻm.

   "Cô ta bị làm sao vậy?"- Một anh bảo an hỏi

   "Gọi. . .gọi cấp cứu nhanh lên!"

.

.

.

.

.

Đã hơn một giờ sáng nhưng vẫn có người còn thức. Cơ thể yếu ớt ngồi trên giường bệnh, ánh mắt hững hờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mùi sát trùng thật khó ngửi, nó bao trùm cả nơi đây.

Tịnh Kỳ thẩn thờ suy tư, nghĩ tới những lời bác sĩ đã nói

Quay trở lại một tiếng trước. . .
  Bác sĩ đi cùng với cô y tá vào phòng, ông chậm rãi đến gần, xem xét tình hình một chút rồi mới lên tiếng

  "Cháu thấy thế nào rồi, còn đau nhiều không?"

Đôi môi khô nứt nẻ mấp máy: "Cảm. . .giác nhứt và không cử động được nhiều"- Cô ngập ngừng: "Bác sĩ nói bệnh tình cho cháu biết được không?"

  "Phần vai bên phải của cháu bị thương khá nặng, cần tịnh dưỡng tốt thì mới mau chóng bình phục. Hạn chế làm việc nặng hoặc tác động mạnh lên chỗ bị thương, như vậy sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe và để lại di chứng sau này"- Vị bác sĩ nói rõ ràng tường tận

   "Bơi thì sao?"- Môi run run hỏi, tâm trạng phấp phỏng lo lắng

  "Càng không thể, cháu cũng biết việc bơi lội phụ thuộc rất nhiều cánh tay và bả vai mà. Tôi khuyên cháu lúc trước có bơi lội nhiều thì bây giờ ngừng việc đó lại nếu như muốn bình phục nhanh"
Quay lại thời điểm hiện tại, Tịnh Kỳ miên man suy nghĩ rất nhiều về chuyện cô phải dừng đam mê của mình. Lúc đó nghe xong, Tịnh Kỳ vô cùng sốc, cô muốn gục ngã tại chỗ

Dù biết bị như vậy sẽ không bơi được nhưng cô vẫn mong bác sĩ ấy nói những lời an ủi. Nói chung là nói những lời động viên hay gì đó khiến cô có hi vọng hơn

Làm sao đây, chỉ còn hai ngày nữa thôi thì cuộc thi bơi cuối cùng diễn ra. Tình hình này chắc là không thể tham gia được rồi, tâm trạng buồn rầu rĩ

Chỉ hi vọng mau chóng hồi phục vì cô không muốn ở lâu trong này.

*Cạch*

Tiếng mở cửa cắt ngang những suy nghĩ trong đầu Tịnh Kỳ. Cô biết ai đi vào, vẫn giữ nguyên phong thái điềm đạm nhìn cảnh khuya

Nghi Thư vừa rồi là đi làm thủ tục nhập viện cho Tịnh Kỳ, nàng lặng lẽ vào trong. Thấy cô ngồi đó, trong lòng một cỗ phức tạp
Lúc nãy trên đường trở về phòng, Nghi Thư có gặp bác sĩ và hỏi thăm tình hình sức khỏe của Tịnh Kỳ. Nàng nghe xong cảm thấy vô cùng có lỗi, lòng quặn thắt từng cơn

Từng bước lại gần, mặc dù không thấy rõ gương mặt ấy nhưng nàng biết Tịnh Kỳ rất buồn và tuyệt vọng. Nhẹ nhàng ngồi xuống ghế kế bên, nàng nắm lấy tay cô mà xoa

Vẫn còn ý định giải thích rõ ràng mọi chuyện, Tịnh Kỳ rút tay ra, xoay người nhìn thẳng vào mắt nàng

   "Mọi chuyện không như em thấy. Chị và cô ta không có bất cứ mối quan hệ tình cảm nào hết. Cô ta hôn chị bất ngờ quá. . .nên chị không kịp đẩy ra"

Đã Nghi Thư dằn lòng lắm rồi mới không muốn nhắc lại chuyện này nhưng chính Tịnh Kỳ đem khơi lên. Nỗi đau ấy một lần nữa ùa về, Nghi Thư mím môi nhìn sang nơi khác

Đôi mắt long lanh, nước mắt bên trong trực trào tuông rơi. Bây giờ không phải là lúc để khóc, để yếu đuối. Nàng muốn hai mặt một lời nói ra hết những suy nghĩ trong đầu
Nghi Thư hít sâu vào lấy bình tĩnh, nàng nhìn cô rồi lên giọng: "Vậy tại sao chị lại đi chung với cô ta đến đó? Em đã nhiều lần thấy rồi nhưng không muốn nói ra. Rõ ràng là chị biết cô ta có tình ý với chị vậy tại sao chị không tự chủ giữ khoảng cách? Hay là yêu một mình em chưa đủ nên chị muốn yêu thêm vài người nữa hả!"

Sự chịu đựng của Nghi Thư không thể kìm nén được nữa rồi. Nàng uất ức trong lòng, bức xúc về mọi thứ kể cả Tịnh Kỳ. Cô gái đó xuất hiện bên cạnh Tịnh Kỳ khá nhiều, nàng nghe không ít lời bàn tán về mối quan hệ hai người

Có nhiều người còn nói hai người họ đẹp đôi, còn có lần đi chung xe. Nàng biết hết đấy, biết tất cả mọi chuyện nhưng vẫn chọn cách im lặng

Cho đến hôm nay sự việc đi quá giới hạn, quá sức tưởng tượng của nàng. Nàng không thể chấp nhận chuyện người yêu của mình qua lại với người con gái khác
Cũng tức giận khi Tịnh Kỳ quá dễ dãi với người đó, không dứt khoát cắt đứt

Nét mặt giận dữ của Nghi Thư làm Tịnh Kỳ bất ngờ, cô không nghĩ là nàng sẽ phẫn nộ đến vậy.

Nhưng những lời nói đó một phần không đúng, Tịnh Kỳ không thể biện minh thêm. Chỉ muốn đôi bên không gây tranh cãi lớn, cô nhẹ giọng

   "Em một mực cho rằng chị còn muốn yêu thêm người khác? Em nghĩ chị là loại người đó sao?"- Tịnh Kỳ cũng dần hiểu ra sự việc, cô thở dài vô lực: "Chị yêu em nhiều đến vậy. . . cuối cùng em vẫn không muốn tin chị?"

   "Tin chị?"- Nghi Thư cười chua xót, nàng nhướn mày: "Chuyện đó chính mắt em nhìn thấy thì lấy cái gì để tin chị hả! Em không muốn nghe bất cứ lời nào từ chị hết. Tạm biệt!"

Dứt khoát một lời, Nghi Thư đứng dậy lấy túi xách trên bàn rồi bỏ đi một mạch ra ngoài. Nàng không muốn nói chuyện với Tịnh Kỳ nữa, càng nói càng thấy tức
Người cũng đã đi rồi nhưng Tịnh Kỳ vẫn nhìn ra cửa. Cô chẳng biết làm sao, dù nói thế nào thì cũng trở nên vô nghĩa.

Hiện tại cô biết Nghi Thư mất bình tĩnh, lời nói từ cô đều bị phản bác lại. Để mọi chuyện yên lắng xuống thì cô sẽ nói, chứ bây giờ Nghi Thư không tin lời nói này.

Tịnh Kỳ ngã người nằm xuống, tay vắt lên trán, gương mặt vô cùng rầu rĩ và ảm đạm. Sao mọi chuyện lại đi đến nước này, một phần cũng tại cô mà ra

Phải chi cô không dây dưa và dứt khoát thì mọi chuyện sẽ khác. Ngày mai, còn rất nhiều thứ phải giải quyết, đôi mắt khép lại, giấc ngủ đêm nay thật mệt mỏi