Yêu Cung

Chương 491: Âu Dương xuất quan



Có lúc một chuyện nhỏ, nói một câu có thể thay đổi vận mệnh đời một người, chẳng qua có nhiều lúc rất nhiều người không muốn cho người khác cơ hội đó.

Trong Trung Châu thành, vô số tu luyện giả ngồi cùng một chỗ, lúc này họ thảo luận chỉ có một việc, đó là Dạ Chi Đại Đế Dạ Thiên quỳ đi Vạn Tiên sơn.

Từ lúc Dạ Thiên bước lên Vạn Tiên sơn đến bây giờ đã nửa tháng, trong nửa tháng nay y luôn ở quanh Âm Vân phong, hai tay nâng hai vật chờ đợi Âu Dương.

Có thể khiến một đỉnh Đại Đế làm ra hành động như vậy, mọi người đều suy đoán rốt cuộc xảy ra việc gì.

- Này này này, ta hỏi thăm được rồi!

Bỗng có một gã đàn ông cực kỳ vạm vỡ từ ngoài cửa đi vào, gã cao cỡ hai thước, cộng với cái mồm to, trông rất là buồn cười.

- Hỏi thăm được rồi?

Một đám người vây quanh gã đàn ông vừa đến.

Gã đàn ông kia chính là tu luyện giả bản thổ Trung Châu, từ nhỏ đã sinh ra ở Trung Châu, Dạ Thiên lại là người Trung Châu, cho nên mấy ngày nay gã đàn ông luôn hỏi thăm hai mươi lăm năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Hôm nay gã đàn ông đã hỏi thăm ra chuyện từ hai mươi lăm năm.

- Nói cho các ngươi, chắc chắn các ngươi không tin được!

Gã đàn ông ngồi xuống, liền có người rót một tách trà cho gã.

Gã đàn ông uống ực ừng vài hớp trà mới nói:

- Hai mươi lăm năm trước Dạ Thiên chính là người Trung Châu thành.

- Lão Hắc, ngươi dừng nói dài dòng được không!

Nghe lão Hắc chưa vô chủ đề chính, có người không vui nói.

- Hắc hắc, được rồi, hai mươi lăm năm trước Dạ Chi Đại Đế thật ra là một...

Lão Hắc nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói:

- Thật ra là một phế vật!

- Một phế vật!

Nguyên tửu lâu xôn xao. Dạ Thiên trỗi dậy như mặt trăng rực rỡ, trong mắt nhiều người, Hắc Đế Dạ Thiên tự sáng tạo ra dạ chiến chi thuật, chính là nhân vật cấp khai tông lập phái, nhân vật như vậy mấy ngàn năm, thậm chí là vạn năm đều hiếm khi xuất hiện một người.

Hai mươi lăm năm đã đạt đến đỉnh Đại Đế, rất nhiều người không dám cả tưởng tượng. Nhưng bây giờ lão Hắc nói cho bọn họ, hai mươi lăm năm trước Hắc Đế Dạ Thiên Dạ Thiên chính là một phế vật, làm sao họ có thể tin tưởng?

- Đúng vậy, hai mươi lăm năm trước Dạ Chi Đại Đế từng tham gia đợt thu đồ đệ của Vạn Tiên sơn, nhưng bởi vì không có linh căn mà bị đánh rớt, trở lại Trung Châu thành, chính lúc đó Dạ Thiên gặp phải Thần Tiễn Âu Dương!

Lão Hắc đã hỏi thăm rất rõ ràng, mặc dù gia gia của Dạ Thiên chết rồi nhưng một số hàng xóm cũ vẫn còn nhớ.

Lão Hắc nói ra hết những gì mình nghe ngóng được:

- Nghe nói Thần Tiễn Âu Dương đem hai vật chí bảo trên người mình giao cho Dạ Thiên, mới có Dạ Chi Đại Đế sau này.

Gã nói xong nguyên tửu lầu chìm trong yên lặng, người nói không thấy gì nhưng người nghe thì khác.

Hai mươi lăm năm trước vẫn là một phế vật, có được Thần Tiễn Âu Dương ban cho báu vật, chỉ mất hai mươi lăm năm đã đạt dến đỉnh Đại Đế, điều này khiến người dã phải suy nghĩ rốt cuộc là chí bảo gì thay đổi vận mệnh của mọi người.

Con người đều có lòng tham, nhưng những người có mặt tối đa chỉ ảo tưởng. Báu vật ở trên người Dạ Thiên, khắp thiên hạ dám đi cướp đoạt Dạ Thiên có Tử Thần lệnh bài, tu vi thì là đỉnh Đại Đế chắc không có mấy ai.

Âu Dương thì càng đừng nói. Thần Tiễn Âu Dương một mũi tên diệt sát cường giả cấp ý chí có ai mà không biết, cường giả như vậy một mình uy hiếp cả Chân Linh Giới, muốn từ tay hắn cướp thứ gì độ khó còn hơn cả cho họ lập tức đạt được Đại Đế.

- Đây là số mệnh...

Lão Hắc cũng rất muốn biết hai loại chí bảo đó rốt cuộc là cái gì.

Âm Vân phong, tuyệt lớn phong tỏa cả núi, nguyên Âm Vân phong biến thành thế giới bạc trắng. Âm Vân phong yên tĩnh lạ thường, so với bên ngoài ồn ào náo động thì chỗ này tựa như thế giới tĩnh lặng.

Một thanh niên mặc đồ đen một mình ở trong đại điện đổ nát trên đỉnh Âm Vân phong. Lúc này trong đại điện hoang tàn bông tuyết đôi khi từ nóc nhà thủng lỗ chỗ len vào đại điện. Dạ Thiên cầm một bình thiên tửu, trước mắt đống lửa bập bùng cháy.

- Hai mươi lăm năm, đại ca, có phải ngươi sắp vũ hóa phi tiên?

Dạ Thiên uống một hớp thiên tửu, nhìn đống lửa trước mắt. Y quỳ đi Vạn Tiên sơn đến nay đã hai mươi năm, Âu Dương thì bốn mươi năm chưa ra sơn phúc, bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngay cả chủ Âm Vân phong Bạch Hủ Minh cũng không biết.

Yêu Hóa quyết và giáp da xanh đặt ở bên cạnh Dạ Thiên, mặc dù chờ ở đây hai mươi lăm năm nhưng đối với Dạ Thiên thì thời gian này có chỗ ích lợi không gì sánh bằng.

Bởi vì hai mươi lăm năm này khiến Dạ Thiên tẩy sạch minh hoa, sát khí toàn thân sớm nội liễm, cảm giác giản dị, trung hậu lại xuất hiện trên người Dạ Thiên.

Dạ Thiên biết hiện tại y mới xem như chân chính bước vào đỉnh Đại Đế, bắt đầu đi lên con đường ý chí.

*Ầm!*

Trong khi Dạ Thiên khêu đống lửa thì Âm Vân phong khẽ rung rinh, mặc dù rất nhẹ nhưng y sâu sắc cảm giác được.

- Có chuyện gì?

Dạ Thiên đứng dậy, cất Hóa Yêu quyết và giáp da xanh vào người, rồi chạy ra đại điện, đứng trong tuyết nhìn bốn phía.

*Ầm!*

Âm Vân phong lại run rẩy, so với mới rồi càng khủng khiếp hơn, giống như động đất, dù là Dạ Thiên sơ sẩy một chút chao đảo theo.

Dạ Thiên phóng người lên cao, nhìn hướng Âm Vân phong. Chỉ thấy Âm Vân phong điên cuồng lắc lư, thật nhiều tuyết đọng từ đỉnh núi lăn xuống.

*Ầm đùng đùng!*

Tiếng nổ điếc tai chấn Vạn Tiên sơn. Các cường giả Vạn Tiên sơn dùng trận đồ bay tới Âm Vân phong, khi họ thấy Âm Vân phong điên cuồng lắc lư thì lộ biểu tinh giật mình. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trong sơn phúc, Âu Dương như biến thành người lửa, huyết sắc liệt diễm không thể khống chế điên cuồng trút ra người hắn, hắn gầm lên.

Trong Tứ Phương chiến kỳ, chiến ký cuối trủng hậu chiến kỳ lắc lư, Âu Dương dùng ý chí tam phương đối kháng với trủng hậu chiến kỳ. Nhưng ý chí tứ phương vốn sinh ra cùng một chỗ, lúc này trung hậu chiến kỳ tạo phản, ý chí tam phương không thể trấn áp nó được.

Âu Dương hét thảm:

- A!

Hai tay hắc vung, tô tận yêu khí tốc bay nóc Âm Vân phong xông lên tầng mây.

Trên bầu trời mây đen bị yêu khí đỏ đánh thành mảnh vụn, bông tuyết rơi cũng ngừng lại.

Cường giả ý chí tam phương giơ tay nhấc chân là có sức mạnh hủy thiên diệt địa. Bốn mươi năm, Âu Dương thành công đem hai phương chiến kỳ vĩnh sinh và bất khuất biến thành lực lượng của mình, nhưng trung hậu chiến ỳ cuối cùng cứng đầu quyết không nghe theo sự chỉ huy của hắn.

Tứ Phương chiến kỳ, tuổi thọ trăm năm! Âu Dương biết đây chắc chắn có liên quan đến bí mật viễn cổ khó nói rõ, muốn có được ý chí trung hậu cuối cùng, cách duy nhất là đánh vỡ viễn cổ, hoàn toàn vén tấm màn bí mật viễn cổ. Khi hắn làm xong tất cả những điều này, ý chí trung hậu sẽ trở thành một phần của hắn, đó là lúc hắn vũ hóa phi tiên!

Vũ hóa phi tiên, từ xưa đến nay không còn phi tiên, bây giờ ý chí tam phương của Âu Dương đã thành, chỉ còn ý chí trung hậu cuối cùng phong kín tất cả.