Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 401



Chương 401: Hoá ra là cô

 

Khi Hoắc Minh Dương ra ngoài thì cả người đã sạch sẽ, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ khiến người khác không nhìn ra được anh đang nghĩ gì *Xin vui lòng chờ một chút” Liễu Phương Thanh từ phía sau đi tới, Hoắc Minh Dương dừng lại, quay đầu nhàn nhạt hỏi “Có việc gì?” Liễu Phương Thanh giả bộ yếu đuối cúi đầu trước anh.

“Tôi muốn xin lỗi anh, hành vi vừa rồi của tôi thật là thô lỗ. Mong anh đừng để bụng” Trong mắt Hoắc Minh Dương có chút lạnh lùng, anh đã nhận ra người phụ nữ này từ đầu rồi, chính là người phụ nữ mà hôm đó anh gặp ở nông trại.

“Biết sai là được rồi, sau này dù là ở đâu thì cô cũng phải biết thế nào là đến trước được trước, đừng kiêu ngạo như vậy”

Hoäc Minh Dương chỉnh lại quần áo của mình sau đó rời đi mà không thèm nhìn người phụ nữ đến một lần.

Liễu Phương Thanh gọi với theo: “Anh là cái thá gì mà dám dạy dỗ tôi, tôi muốn làm gì thì làm! Anh quản được chắc? Hơn nữa tôi hỏi được hôm đó nông trại không có ai!”

““Hừ” Hoäc Minh Dương chế nhạo, nếu không phải ngày đó người phụ nữ này quấy rầy bầu không khí giữa anh và Hà Vân Phi thì anh còn lâu mới nói nhiều với cô ta như vậy.

“Vậy thì cô đã đặt trước chưa? Chỉ cần gọi điện thấy không có ai là có thế tới à? Vì cô có tiền nên không cần tuân theo quy định nữa phải không?”

“Anh!” Liễu Phương Thanh bị anh nói đến nghẹn lời, cứ đứng đó trừng mắt, mãi không nói được lời nào.

“Anh có thể nhìn ra tôi là ai không? Tôi là con gái của chủ tịch tập đoàn Đông Thăng. Anh có ‘thể làm khó tôi sao? Anh nghĩ mình là ai!”

Hoäc Minh Dương không định ở lại đây dây đưa với người phụ nữ này nữa. Không thèm để ý đến bất kỳ cảm xúc nào của những người phụ nữ phía sau, trực tiếp đi thẳng.

Đúng lúc này, người phụ nữ phía sau đột nhiên hét lên như điên: “Có kẻ sàm số! Cứu!”

Một câu nói có thể gợi lên bao nhiêu chuyện? Hơn nữa, trong một bữa tiệc từ thiện lớn như vậy, còn do ông Vinh chủ trì, làm sao một kẻ lưu manh lại có thể đến đây gây rối?

*Cô Thanh? Có chuyện gì vậy? Người xấu ở đâu?” Mấy vị tổng giám đốc từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy người hét lên bên ngoài là cô Thanh liền vội vàng muốn lấy lòng.

Liễu Phương Thanh cố tình cất xén trang phục của mình giống như vừa bị sàm sỡ, sau đó giả bộ như mình là nạn nhân.

“Là anh ta, người mặc âu phục màu xanh phía trước, là anh ta đã sàm số tôi !”

*Chủ tịch Dương?” Mấy vị giám đốc vừa nhìn liền nhận ra Hoäc Minh Dương, họ không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Sao có thế là anh ta chứ? Tính cách của anh rất lạnh lùng, căn bản không có hứng thú với phụ nữ, làm sao có thế sàm sỡ phụ nữ ở nơi công cộng chứ?

“Cô Thanh có phải nhận nhầm rồi không, chủ tịch Dương không phải là loại người như vậy”

Liễu Phương Thanh cố ý làm ra vẻ đáng thương, vừa khóc vừa nói “Làm sao tôi có thế nhầm được! Chẳng lẽ tôi còn không thể nhìn rõ người đã sàm sỡ mình được ư? Tôi là phụ nữ, là một người yếu đuối, những lời như vậy có tốt cho tôi không? Chính là anh ta, sao tôi có thể nhìn nhầm được!”

Liễu Phương Thanh khẳng định Hoắc Minh Dương đã sàm sỡ mình.

Cuối cùng, chuyện này đến tai ông Vinh ở bên kia Ông Vinh vốn đã muốn Liễu Phương Thanh trở thành con dâu của mình, nhưng ông ta không ngờ rằng chuyện như thế này lại xảy ra tại buổi tiệc chiêu đãi mà mình chủ trì.

*Minh Dương, anh phải giải thích chuyện này với chúng tôi” Hoäc Minh Dương nhìn Liễu Phương Thanh đang đắc ý, sau đó cúi chào ông Vinh trước.

“Ông Vinh, tôi muốn xin lỗi ông vì đã để xảy ra tình huống đột ngột như vậy tại buổi tiệc. Tuy nhiên, chuyện này thực sự không liên quan gì đến tôi. Tôi tin rằng mọi người có mặt đều hiểu rõ về tính cách cũng như nhân cách của tôi nên ít nhiều cũng đã tự có kết luận của riêng mình.

Hoắc Minh Dương tôi đã có vợ con, không thể ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, bây giờ cô Thanh một mực cho rằng tôi sàm sỡ cô ấy. Tôi muốn hỏi cô Thanh, tôi đã sàm sỡ cô lúc nào, ở đâu và sàm sỡ như thế nào? ”

Hoắc Minh Dương nói mấy lời này rất chậm và lớn, trên mặt hiện lên vẻ bình tĩnh, khí thế trên người khiến người khác sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mắt.

Phía dưới mọi người bắt đầu bàn tán, Liễu Phương Thanh có chút bất an, cô ta không biết nếu làm chuyện này thì sẽ có hậu quả gì. Nhưng cô ta không muốn nghĩ nhiều như vậy, chỉ có thể nghĩ được mấy lời ác độc.

“Rõ ràng là anh muốn tôi, chả nh tôi còn có thế nói dối cả chuyện này sao? Đừng quên tôi là con gái, nếu như xảy ra chuyện danh tiếng của tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng, anh nói xem đúng không? Hơn nữa giữa chúng ta cũng không có thù oán gì, tại sao tôi phải đổ oan cho anh?”

Hoắc Minh Dương khóe miệng cong lên: “Cô Thanh, chúng ta thật sự không có ân oán gì sao? Không phải vì chuyện hôm trước ở nông trại nên cô mới muốn trả thù sao?”

Liễu Phương Thanh lập tức bị anh làm cho bối rối, hai má đỏ ửng lên, trong lòng càng thêm bưồn bực, người đàn ông này làm sao vậy? Rõ ràng vừa rồi anh ta còn không muốn nói chuyện, bây giờ thì ngược lại câu từ chặt chế như vậy!

*Chuyện ở nông trại là như thế nào, sao phải trả thù? Hơn nữa lúc đó giữa anh và tôi cũng chưa xảy ra xích mích gì. Anh đừng có tự bịa đặt nữa có được không?”

Hoắc Minh Dương bật cười, đáng lý ra ở buổi tiệc vui vẻ như thế này anh cũng không cần phải nói chuyện với ả ta, nhưng chỉ cần nghĩ đến ngày hôm qua cô ta đã phá hỏng khoảng thời gian hạnh phúc của mình với vợ con, anh liền tức giận.

Vốn dĩ anh hôm qua anh đã muốn tìm cô ta để tính sổ rồi. Nếu như không phải Hà Vân Phi ngăn cản, bây giờ anh đã không cần ở đây nói chuyện cùng cô ta như thế này.

“Tôi cũng mong cô Thanh đừng tưởng là ai cũng yêu thích mình như vậy. Tôi đã nói rồi hiện tại tôi đã có gia đình và con cái, không thế trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài. Trò đùa của cô đi quá giới hạn rồi. Hơn nữa, hành lang nhà vệ sinh chắc chắn sẽ có máy quay. Nếu còn không phục nữa thì cô có thể kiểm tra lại xem mình có nhớ nhầm hay không. ”

Liễu Phương Thanh sửng sốt, vừa rồi cô thật sự vì quá muốn trả thù nên cô ta đã quên mất chuyện máy quay.

*Chú Vinh, hình như cháu nhớ nhầm rồi. Cháu chỉ nhớ đó là một anh chàng mặc âu phục màu xanh. Vừa ngước mắt lên đã thấy anh Dương đi ra từ phòng tắm. Nấy giờ cháu còn tưởng là anh ấy Chú Vinh, đừng vì cháu mà khiến cho bầu không khí của buổi tiệc xấu đi, Chúng ta không phải muốn làm từ thiện sao, mau bắt đầu thôi.

“Thật sự không sao hả?” Ông Vinh có chút lo lắng cho cô ta. Thật ra trong lòng ông ta cũng có chút nghỉ ngờ, nghĩ rằng Hoắc Minh Dương không phải loại người như vậy.

*Thật sự không sao, chú Vinh, cháu không sao hết. Ngay khi người đó nghe thấy tiếng hét của cháu liền bỏ chạy rồi” Liễu Phương Thanh nhìn về phía Hoắc Minh Dương rời đi, trong mắt hiện lên một tia căm hận Hoäc Minh Dương, anh đợi đấy.

Diệp Thiến Nhi gần đây rất phiền não bởi vì cô không còn coi Tư Tuấn chỉ đơn giản như một người bạn nữa Lúc đầu có lẽ cô chỉ biết ơn anh ta. Nhưng những ngày qua Tư Tuấn chăm sóc cô rất chu đáo, dân dần cô cũng thay đối tình cảm của mình dành cho anh ấy.

Thích một người chỉ là chuyện nhất thờ   nhưng để quên một người thì mất rất nhiều thời gian.

Nhưng cô ta sợ Tư Tuấn sẽ không thể chấp nhận những điều cô đã trải qua.

“Ding dong!” Điện thoại trên bàn đổ chuông lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Thiến Nhi.

Sau khi định thần lại, cô liếc nhìn điện thoại.

Đó là tin nhắn do Tư Tuấn gửi tới, hỏi cô đã thu dọn xong đồ đạc chưa.

Nhìn thấy tin nhản, Diệp Thiến Nhi mới nhớ ra răng hôm qua mình đã đồng ý đi leo núi cùng Tư Tuấn.

Nhưng ngày hôm qua sau khi gửi lại tin nhắn cho anh ấy xong cô đã ngủ quên mất. Sau đó sáng nay cô cứ ngồi thắn thờ trên ghế sofa suốt, hoàn toàn ném cuộc hẹn giữa mình và Tư Tuấn ra sau đầu.

Cô nhanh chóng cầm điện thoại trả lời: ‘Xong Sau đó, cô chạy vào phòng ngủ của mình, lấy ra chiếc túi leo núi mà bản thân đã từng sử dụng, cho vào trong những đồ dùng cần thiết cho việc leo núi.

Diệp Thiến Nhi không thời gian để nghĩ xem nên mang thứ gì, không nên mang thứ gì, nên chỉ có thể bỏ hết những thứ có thể tìm được vào túi Không lâu sau khi Diệp Thiến Nhi bắt đầu xếp đồ, Tư Tuấn đã gõ cửa, lúc đó cô đã gần như sẵn sàng để xuất phát.

“Anh đến sớm vậy!” Thật ra anh không cần tới sớm như vậy đâu Gô thầm bổ sung trong lòng.

Bây giờ chắc là ổn rồi, cô vừa mới bắt đầu xếp đồ.

“Ừ, em còn chưa chuẩn bị xong sao?” Tư Tuấn lúc này mới nhìn thấy Diệp Thiến Nhi đang thở hổn hển, rõ ràng cô ấy đang làm gì đó trước khi anh đến.

Vốn chỉ đoán như vậy, nhưng khi nhìn thấy nụ cười ngượng ngùng của Diệp Thiến Nhị, anh ta lập tức hiểu ra “Hôm qua lúc ngủ em quên mất”

Giờ chỉ có thể cười ngốc, ai bảo cô không xếp đồ đạc kịp thời Tư Tuấn bước vào với một chiếc hộp trên tay, nhìn thoáng qua có thể thấy bên trong chứa sushi.

Anh đi vào, Diệp Thiến Nhi đóng cửa lại, thỉnh thoảng liếc nhìn thứ anh ấy đang cầm trên tay.

Ánh mắt của cô rất rõ ràng khiến Tư Tuấn nhìn thấy ngay lập tức, nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy.

Đi thắng đến ghế sô pha ngồi xuống, đặt hộp sushi lên bàn.

Diệp Thiến Nhi cũng ngồi xuống, mắt không rời nhìn hộp sushi.

Anh không nói, Diệp Thiến Nhi cũng ngoan ngoãn đợi anh mời cô ăn.

“Em không định chuẩn bị đồ đạc nữa sao?” Anh ta nói, trên mặt mang theo nụ cười nghiêm túc: “Nhìn phòng của em đi Anh chỉ chỉ trong phòng Lúc nấy đi ra, cô không đóng cửa phòng, nhìn dọc theo ngón tay của anh, Diệp Thiến Nhi có thể thấy rõ quần áo lộn xộn vứt đầy trên sàn phòng.

Quần áo, tất thậm chí còn có cả đồ lót bị vứt trên sàn nhà một cách vội vàng Nhìn thấy mấy thứ đó, khuôn mặt của Diệp ‘Thiến Nhi ngay lập tức đỏ bừng.

Tại sao cô ta quên đóng cửa chứt   ây em đi thu dọn đồ đạc đây” Nói xong cô.

chạy trối chết vào phòng, đóng sâm cửa lại.

Tư Tuấn nhìn cánh cửa đóng chặt bật cười thành tiếng Cô ấy dễ thương quá đi! Dựa vào cửa phòng, Diệp Thiến Nhi đặt hai tay lên ngực, lằng nghe nhịp tìm điên cưồng của mình “Bùm bùm bùm!” Cô cảm thấy tìm mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực Sau khi ốn định tâm trạng, Diệp Thiến Nhi dọn đẹp lại phòng, cuối cùng không quên thu dọn lại những thứ mà mình sơ ý làm rơi trên mặt đất.

Cầm túi leo núi lên, Diệp Thiến Nhi mở cửa sau khi chắc chắn rắng không còn thứ gì trên mặt đất.