Chạm Đáy Thương Đau

Chương 24: Lần đầu



10 năm trước

Sáu tháng trôi qua kể từ đêm mưa Tống Tử Đằng trốn khỏi sự truy đuổi của Đại Bàng Hội. Sáu tháng đủ để hắn quen dần với cuộc sống ở nơi vắng vẻ quạnh hiu này. Đêm ấy bị lũ khốn kiếp đó bám theo, Tử Đằng chỉ kịp lên một con tàu bất kỳ nhằm câu kéo thời gian, cũng không xem điểm dừng ở đâu. Hắn tùy ý nhảy xuống giữa đường lúc còn chưa tới trạm dừng chân khi phát hiện bọn chúng đã đuổi tới sát nút. Chỉ khi được Vân Hi và Nhật Tâm cứu về, ngày đêm chăm sóc, Tử Đằng tỉnh táo lại mới nhận ra mười năm trước hắn từng cùng cha mẹ và người anh trai chết yểu đến nơi này. Đó là nơi hắn gặp cậu bé mồ côi có ánh nhìn đan xen sợ hãi và khát vọng yêu thương. Đôi mắt xinh đẹp ấy, đến giờ Tử Đằng vẫn không thể quên. Có lúc, hắn thấy sự tương đồng giữa đứa nhóc năm xưa và Vân Hi, nhưng rồi lại nghi hoặc. Nếu đứa bé ấy còn sống, chắc chỉ trạc tuổi Nhật Tâm. Vóc dáng thấp bé, gầy yếu và bản tính ngây thơ, thiện lương của Nhật Tâm như là quy chuẩn để Tử Đằng hình dung về mối tình đầu chớm nở của mình.

Đó cũng là điều hợp lý khi trong sáu tháng này, người hắn tiếp xúc nhiều nhất là Nhật Tâm. Mỗi khi Tử Đằng thức dậy, đã thấy Nhật Tâm ngồi bên giường nhìn hắn, ánh mắt cậu trong vắt, đôi môi khẽ mỉm cười, còn dịu dàng hơn cả người mẹ trong ký ức. Tử Đằng vừa mất đi gia đình, mất đi tất cả, dù có lạnh lùng và mạnh mẽ đến mấy cũng cảm thấy cô đơn. Hắn cố bám víu vào những mảnh ghép trong quá khứ kết hợp với sự tương liên của hiện tại để nuôi dưỡng ngọn lửa hận thù sâu trong thâm tâm. Hắn phải sớm trở nên cường đại để báo thù, có như vậy mới không uổng phí sinh mạng này, hắn sẽ không chết một cái chết lãng nhách và vô vị, không bao giờ.

Buổi tối, Vân Hi mới trở về nhà. Lịch trình thường ngày của y là thức dậy và rời đi từ khi gà còn chưa gáy, trâu còn chưa cày, tất cả mọi người còn chưa tỉnh giấc và đêm hôm khuya khoắt khi tất cả đã chìm vào yên lặng mới trở về nhà. Đương nhiên, cũng có những ngày ngoại lệ, giống như hôm nay, Vân Hi về nhà khi mặt trời vừa lặn và trăng còn chưa lên. Nhìn thấy Tử Đằng, Vân Hi đầu tiên là ngạc nhiên, đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn không chớp, sau đó đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng rồi lời thốt ra nhỏ đến mức chỉ mình y nghe thấy, cuối cùng là lặng lẽ đi vào bếp.

Tử Đằng năm đó không hiểu, Vân Hi có vô vàn điều muốn nói, chỉ là bản tính của những cậu trai độ tuổi niên thiếu rất dễ ngượng ngùng và xấu hổ. Y có thể ra ngoài hô mưa gọi gió cùng đám côn đồ đòi nợ thuê của Đại Bàng Hội, nhưng đó là kịch bản có sẵn, còn đứng trước người mình thầm mến, lại đem lòng tự trách và ân hận với gia đình người đó, y vẫn chỉ là một đứa trẻ chẳng có chút kinh nghiệm nào trong tình yêu.

Nhưng với Tử Đằng, một kẻ chưa biết gì về Vân Hi ngoài cái tên của y, hắn chỉ thấy y thật xa cách và khó hiểu.

Khi Vân Hi trở ra từ nhà bếp, trên bàn đã bày sẵn một bàn thức ăn, đối với một thiếu gia từng sống trong nhung lụa như Tử Đằng, những món ăn này quá đơn giản và ít ỏi, chẳng thấm vào đâu, nhưng hắn phải công nhận một điều, những món Vân Hi nấu đều mang hương vị đặc trưng, nêm nếm vừa đủ với một người thích ăn mặn như hắn. Nhưng đôi lúc, Tử Đằng không tìm ra được sự khác biệt giữa các món Vân Hi nấu cùng với những món Nhật Tâm chuẩn bị cho hắn vào buổi sáng, hương vị của chúng quá giống nhau. Khi Tử Đằng còn ở nhà, lúc nào hắn cũng phải kiềm lại sở thích nêm nhiều gia vị. Nhưng ở đây, lần đầu tiên có người nấu ăn hợp khẩu vị của hắn đến như vậy.

Vân Hi sắp xếp đồ ăn và bát đũa cho Tử Đằng và Nhật Tâm xong, lại quay vào bếp lấy ra một cái bát nhựa màu đỏ cũ kỹ, vét nốt số thức ăn còn lại trong chảo vào cho con cún nhỏ tên Đát Đát. Tử Đằng nhíu mày. Cậu ta cho chó ăn đồ ăn của người? Lại còn được ăn trước. Tử Đằng cảm thấy vô cùng khó hiểu, dù hắn không ghét động vật, nhưng chủ chưa ăn mà chó đã ăn trước thì thật sự...

"Sao cậu không dùng bữa đi rồi cho nó ăn sau cũng được mà?"

Vân Hi đột nhiên được Tử Đằng quan tâm thì hơi giật mình, hình như đây mới là lần thứ hai y cùng với Tử Đằng nói chuyện. Cố áp chế sự vui sướng cùng lo lắng lại, Vân Hi tỏ ra là mình ổn, đáp lại bằng câu trả lời mạch lạc.

"Tôi ăn no rồi mới trở về."

Tử Đằng gật đầu, cũng không hỏi gì thêm nữa. Bữa tối cứ vậy trôi qua một cách nhạt nhẽo.

Hai giờ đêm, Tử Đằng thức giấc bởi cơn ác mộng thường trực. Kể từ khi đến đây, hắn thường ngủ không an giấc, lúc đầu còn thức trắng đêm, bây giờ thì khá hơn, nhưng cũng hay tỉnh dậy giữa chừng rồi lại trằn trọc cố đi vào giấc. Nhưng hôm nay hắn không muốn ngủ thêm nữa, xỏ vào đôi giày duy nhất lúc này, Tử Đằng lặng lẽ đi men theo tiếng nước chảy bên ngoài. Đến gần sân sau, tiếng đổ nước ngày càng rõ, Tử Đằng cảnh giác đứng khuất sau rặng cây nhìn về nơi phát ra tiếng động, lờ mờ thấy một bóng người ở bên giếng nước.

Ánh trăng đêm rọi xuống mờ nhạt, nhưng xuân cảnh lại tỏa ra hào quang rực rỡ như thể tất cả ánh sáng đều tập trung vào đó. Quay người lại để lộ tấm lưng trần trắng nõn mảnh khảnh, đôi chân thon dài với tỉ lệ chuẩn so với cơ thể, và đặc biệt là gò mông nhô lên tròn trĩnh đối lập với dáng người gầy yếu, Vân Hi nhẫn nại vừa lau rửa thân thể, vừa dội từng gáo nước lên người, thi thoảng lại run lên vì lạnh, càng toát lên vẻ mong manh gợi người che chở, khác hẳn so với tư thái mạnh mẽ và xa cách thường ngày. Qua vài phút, mắt Tống Tử Đằng vẫn không chớp dù chỉ một lần, gió lạnh thổi qua từng cơn nhưng người hắn lại nóng ran và có thứ gì đó đang rục rịch. Tử Đằng không biết gọi tên cảm giác này là gì nữa.

Vân Hi tắm xong, nhanh chóng khoác lên người bộ quần áo mỏng, cố áp chế thân thể run rẩy. Mùa đông năm nay lạnh quá, số tiền tiết kiệm có lẽ vẫn đủ... Mua cho Nhật Tâm một cái áo len và áo khoác, mua cho Tử Đằng một đôi tất và giày da mới, cả Đát Đát nữa, một cái mũ len thì sao nhỉ, chắc sẽ bị nó hất ra cho coi. Vân Hi vừa đi vào nhà vừa mỉm cười với suy nghĩ của chính mình. Y mở nồi cơm, vẫn còn một ít cháy ở đáy, lúc nãy đã đổ nước vào cho bở ra rồi, như vậy buổi đêm sẽ không cần cạo nồi, không phát ra tiếng động khiến Nhật Tâm và Tử Đằng tỉnh giấc.

Vừa xúc được vài miếng, Đát Đát đã từ đâu chạy tới, nhảy lên đùi Vân Hi, đôi mắt đen như hạt nhãn long lanh đầy chờ mong, cái lưỡi đỏ ram ráp thè ra "hừ hừ" đòi ăn. Vân Hi thở dài nhìn nó mắng yêu.

"Cái đồ tham lam này, không biết giống ai nữa. Buổi chiều đã ăn hết phần của tao rồi, giờ lại nữa, mày hỏi tao phải ăn rơm rạ hay gặm cỏ dại mới nuôi nổi cái đồ tham ăn này đây. Aiz, được rồi, của mày, của Đát Đát nhà ta hết, đừng có rơm rớm nước mắt."

Vân Hi đặt nồi xuống, Đát Đát liền nhảy bổ vào trong nồi ăn xì xụp. Vân Hi thở dài bất lực, thế là hôm nay lại nhịn đói rồi, nhưng tay vẫn yêu chiều xoa lên bộ lông xoăn tít của con cún nhỏ.

"Khụ khụ."

Tống Tử Đằng đã đứng dựa vào cửa chính từ nãy nhưng Vân Hi không nhận ra, giờ hắn muốn vào phòng ngủ bên trong thì phải đi qua phòng ăn, tình thế vô cùng khó xử, liền ho khan hai tiếng gỡ rối. Vân Hi cũng bối rối nhìn hắn, tưởng Tử Đằng bị cảm lại càng rối hơn, không nghĩ nhiều đã cởi khuy áo muốn đưa Tử Đằng mặc, được nửa chừng mới nhớ ra mình không mặc áo khoác. Lồng ngực trắng nõn càng làm nổi bật hai điểm hồng anh nhỏ xíu, Tống Tử Đằng người nóng rần rần, cổ họng như bị nghẹn lại. Hắn cởi áo khoác ra trùm lên đầu Vân Hi.

"Cậu gầy trơ xương như thế còn nhịn ăn nhường cho con chó béo kia, ra đường có ngày bị gió thổi bay, tôi níu không kịp đâu."

Vân Hi đỏ mặt kéo áo khoác xuống, trên đó còn lưu giữ hơi ấm và mùi hương của Tử Đằng, trống ngực nhộn nhạo một trận.

"Xin lỗi... Cảm ơn anh."

Thấy vẻ mặt bối rối của Vân Hi, tim Tử Đằng bỗng dưng đập thình thịch. Trước khi kịp nhận ra, suy nghĩ của hắn đã buột ra khỏi miệng.

"Đát Đát chắc là tham lam giống tôi, vô tư như Nhật Tâm và ngọt ngào như Vân Hi vậy."

Đát Đát ở trong nồi ngóc đầu lên ăng ẳng những tiếng đầu tiên trong ngày như ngầm đồng ý. Trùng hợp thay hôm đó là 14 tháng 2, là ngày Vân Hi bắt đầu thoát khỏi bóng ma đè nén trong quá khứ, cũng là ngày Tử Đằng nhận ra trái tim hắn bắt đầu nhen nhóm một thứ tình cảm lạ kỳ và mãnh liệt.