Chạm Đáy Thương Đau

Chương 25: Say (H)



Tử Đằng trở về biệt thự giữa đêm ngày 21 tháng 2, tròn một tuần kể từ khi nhốt Vân Hi dưới hầm kín. Lúc hắn mở cửa phòng, một mùi ẩm mốc khó ngửi xộc lên, lẫn lộn với mùi tanh tưởi như xác cá chết, tim Tử Đằng bỗng nhiên giật mạnh, hắn bật cầu giao, tất cả đèn trần trong phòng cùng lúc bật sáng.

Bị nhốt trong bể kính đầy nước, khuôn mặt Vân Hi tái xanh nhợt nhạt, nhìn qua cũng nhận ra y đã gầy đi rất nhiều. Một tuần này, Tử Đằng ở ngoài không trở về biệt thự lấy một lần. Trước khi đi, hắn chỉ giao phó cho thuộc hạ nhốt Vân Hi trong bể nước mười sáu tiếng một ngày. Cứ hai tiếng trong lồng kính lại thả ra ngoài một tiếng để băng bó và truyền chất dinh dưỡng, tránh cho y mất máu quá nhiều mà chết.

Kéo ròng rọc thả Vân Hi ra ngoài, y vẫn mê man chưa tỉnh lại, thân thể gầy gò ướt sũng nước, cổ tay và bàn chân được quấn băng gạc trắng, nhưng máu đã thấm ướt đỏ thẫm một mảng.

Tử Đằng nhíu mày, người Vân Hi chỉ có mùi tanh của máu, còn mùi tanh tưởi khó ngửi toả ra từ phía góc phòng. Ở đó, gã vệ sĩ vẫn còn say giấc, xung quanh là mấy cái bao cao su đã dùng vứt bừa bãi. Tử Đằng giận dữ rút dao đâm liên tiếp nhiều nhát vào thứ nằm giữa hai chân trong tiếng thét rống của gã ta. Trước đây hắn cho phép bọn thuộc hạ chơi Vân Hi thì khác, còn bây giờ không được sự đồng ý, dám dùng thứ bẩn thỉu ghê tởm này động vào người của hắn, lại còn trước di ảnh cha mẹ hắn, chính là đánh chó không nể mặt chủ.

Bỏ lại gã vệ sĩ nằm trong vũng máu, Tử Đằng nắm tóc Vân Hi kéo lên tầng trên, ném y vào nhà tắm, dùng vòi nước nóng phun khắp người y.

Đến thân thể mình còn không bảo vệ được? Hay chính cậu lại muốn quyến rũ bọn chúng? Đồ đê tiện này!

Nóng quá. Vân Hi mệt mỏi đến mức không thể mở nổi mắt, trong cơn ác mộng, y thấy mình bị ném vào một nồi nước đang sôi sùng sục, tiếp đó Tử Đằng cùng một đám người xấu xa vớt y ra, nhốt vào trong một căn nhà gỗ, phóng hoả thiêu sống.

Tử Đằng phun nước đến khi da Vân Hi đỏ rực như tôm luộc mới thôi. Vân Hi bất tỉnh không thể phản kháng, cơ thể bị lột trần, những chỗ nhạy cảm đều lộ ra hết. Qua vài phút, da y bắt đầu trở lại màu sắc trắng nõn nguyên thủy, nhưng những chỗ nhạy cảm vẫn ánh lên màu hồng nhạt bắt mắt, dễ dàng khơi lên dục vọng đàn ông.

Tử Đằng khó chịu quay lưng định bỏ đi, nhưng cuối cùng vẫn quay lại kéo Vân Hi ra ngoài. Hắn muốn Vân Hi phải chịu khổ một chút, nhưng không thể để y chết.

Sau khi đưa Vân Hi trở lại căn phòng quen thuộc ở cuối dãy hành lang, Tử Đằng quay về phòng uống liên tiếp mấy chai rượu mạnh. Hắn nghĩ mình chắc chắn là không tỉnh táo nên mới đau lòng cho Vân Hi, lúc nhìn thấy y sắc mặt tái nhợt bị nhốt trong lồng kính, yếu ớt đến mức tưởng chừng sắp chết, tim Tử Đằng như ngừng đập. Lại ngửa cổ nốc thêm một hơi, hắn nghĩ, nếu đã mất bình tĩnh như thế, càng phải uống đến say, chỉ có độc dược mới trị được tận gốc căn nguyên của nó.

Chỉ là Tử Đằng không ngờ, cơn say của hắn lần này lại dẫn đến sai lầm không thể cứu vãn.

Đau...

Tiếng cọt kẹt, âm thanh "bạch bạch" và cơn đau nhức toàn thân, nhất là ở chỗ khó nói bức Vân Hi tỉnh lại từ cơn ác mộng, nhưng lại đưa y đến một cơn ác mộng khác còn tàn nhẫn hơn.

Hai chân Vân Hi bị Tử Đằng đặt lên vai hắn, nửa thân dưới cũng bị nhấc bổng lên khỏi giường, từ góc độ của y, có thể thấy rõ mồn một hậu huyệt của chính mình bị cự vật với kích cỡ không dám tin của Tử Đằng đâm rút kịch liệt.

Đau đớn và tàn nhẫn quá mức khiến Vân Hi không chịu nổi, y dùng chút sức tàn còn lại lùi người về phía sau muốn trốn chạy khỏi những va chạm thể xác, nhưng Tống Tử Đằng nhanh chóng nắm chặt lấy eo y, xuyên xỏ càng mạnh bạo hơn như trừng phạt. Tốc độ ma sát nhanh hơn vũ bão.

Khi đang mê man, Vân Hi không kháng cự lại được, thân thể cũng tùy ý buông lỏng nên huyệt động nhỏ hẹp dù bị Tử Đằng cưỡng ép đâm vào cũng không chảy máu, nhưng vẫn bị cự vật miệt mài trừu tống đến sưng lên đỏ rực. Khi tỉnh lại, cơ thể y lại ra sức chống cự lại sự ép buộc, hậu huyệt cũng thít chặt lại muốn đẩy hung khí của Tử Đằng ra ngoài, nhưng không được, ngược lại càng hút chặt lấy gốc côn thịt, nuốt phân thân Tử Đằng đến sảng khoái.

"Ư... a... dừng..."

Sự bất lực và đau đớn bức Vân Hi khóc nức nở. Y dùng cổ tay bị dây thép gai cứa đến lộ cả xương trắng chống xuống giường, cố gắng xoay người muốn thoát ra. Tử Đằng thuận thế kéo cao mông Vân Hi lên, nắm lấy eo y, còn hắn nửa quỳ trên giường, dùng tư thế doggy mà giao hợp, từng cú thúc từ đằng sau đều mạnh đến mức Vân Hi cảm tưởng ruột gan đều bị đâm thủng.

"Không được chạy, em không được trốn khỏi tôi, không được đi đâu hết."

Tử Đằng lầm bầm trong hơi men, rượu và thuốc lá như chất kích thích khiến dục vọng của hắn kéo dài miên man. Hắn chỉ biết hắn nhất định sẽ không buông người trước mặt ra, chỉ có y mới có thể khiến nỗi đau và khoái cảm của hắn được đẩy đến tận cùng.

Tử Đằng dùng mọi tư thế có thể nghĩ ra mà cưỡng ép Vân Hi. Hắn hết xuyên xỏ từ đằng sau, lại kéo Vân Hi nằm nghiêng người, một chân đặt lên vai hắn, còn hắn ôm chặt lấy bắp đùi y, mạnh mẽ đâm vào. Tiếp đó lại ép Vân Hi ngồi ngật ngưỡng trên người hắn, vòng tay qua đùi non, nâng y lên, rồi đột ngột thả tay, để trọng lượng của Vân Hi tàn nhẫn tra tấn chính bản thân y. Sau cùng, Tử Đằng nằm xuống, đặt Vân Hi nằm ngửa, tấm lưng trần dán vào ngực mình, đẩy hông thúc tới từ phía dưới.

Vân Hi bị cưỡng bức từ lúc còn tỉnh táo cho tới lúc bất tỉnh vẫn không được tha, tiếp tục bị ép tới tỉnh dậy, rồi lại quá mệt mỏi mà ngã gục. Suy cho cùng, Tử Đằng vẫn còn rất trẻ, hắn giống như một con sư tử đực sung sức tới kỳ động dục, tham lam đánh dấu chủ quyền lên đối phương. Sức lực của Tử Đằng cũng không thể coi thường được, dù thay đổi bao nhiêu tư thế, hắn vẫn không bắn ra dù chỉ một lần, mặc cho Vân Hi tìm mọi cách trốn thoát, đều bị hắn dễ dàng bắt lại, mỗi lần đều dùng cách tàn nhẫn hơn lần trước để trừng phạt.

Thít chặt hậu huyệt cầu cho Tử Đằng bắn ra rồi buông tha cho mình, nhưng Vân Hi đã tính toán sai. Tử Đằng như bị khiêu khích, hắn kéo y xuống giường, ép vào cánh cửa phòng, từ đằng sau tàn nhẫn thúc tới. Cuối cùng đến gần sáng mới thoả mãn phun toàn bộ tinh dịch vào nơi sâu nhất trong cơ thể Vân Hi, sau đó cũng không có ý định rút ra, cứ như vậy ôm y thiêm thiếp ngủ.

Vành mắt Vân Hi phiếm đỏ, phải qua nửa tiếng sau, y mới hồi sức, đau đớn đẩy Tử Đằng đang gục trên người mình sang bên cạnh, cố mở cửa lết ra ngoài, chẳng ngờ hắn vì động tác của y mà tỉnh lại, túm chặt lấy eo y kéo về phía sau, một đường đâm toàn bộ cự vật to lớn vào trong hậu huyệt.

"Ư..."

Đến hơi sức kêu lên cũng không còn, Vân Hi yếu ớt bị Tử Đằng ấn chặt đầu cùng với lưng xuống sàn nhà lạnh như băng, hung khí đang đâm sâu trong cơ thể y lại trái ngược hoàn toàn, nóng rực như một thanh sắt khổng lồ nung đỏ, xuyên xỏ qua hậu huyệt không chút lưu tình.

Men say vẫn chưa tan hết, Tử Đằng không tự chủ nói ra những điều chôn giấu thật sâu trong lòng.

"Nói yêu tôi. Mau nói yêu tôi...

Tôi yêu em..."

Đúng lúc này, Nhật Tâm từ chỗ khe hở của cửa phòng ghé đầu nhìn vào, tầm mắt của Tử Đằng cũng rơi đúng vào cậu ta. Nhật Tâm biết, phản xạ của Tử Đằng khi thấy cậu, chính là gọi tên cậu.

Vì vậy, câu nói dở dang trong men say của Tử Đằng vô tình biến thành.

"Tôi yêu em... Nhật Tâm."

Đôi môi Nhật Tâm khẽ nhếch lên khi nhìn thấy Vân Hi bị Tử Đằng đè nghiến dưới đất, đâm vào từ phía sau, y hoàn toàn không biết rằng có người đứng ở ngoài cửa chứng kiến một màn này nhưng không hề có ý định ra tay cứu giúp. Tận hứng thưởng thức biểu cảm giằng xé đến đớn đau của Vân Hi, Nhật Tâm vô cùng thoả mãn.

Bị người mình yêu cưỡng bức khi gọi tên một người khác, cảm giác này đến tột cùng là như thế nào, tôi muốn nghe chính miệng anh nói lắm đấy, Vân Hi thân yêu?