Cô Sinh Viên Nhỏ Của Mạc Tổng

Chương 36: Có chút rục rịch



Kiểu Ngữ Tịch nhận lấy chiếc thìa, không quên nói cảm ơn, cô múc thử một thìa cháo cho vào miệng. Cháo sánh mịn như tan ra trên đầu lưỡi, nhuốt xuống bụng là cảm giác thoả mãn sẽ dâng lên.

"Ngon lắm."

Mạc Hàn thấy cô thích, ý cưng chiều trong mắt càng nhiều thêm:" Cẩn thận không nóng."

Kiều Ngữ Tịch thấy không được tự nhiên khi đang ăn mà có người cứ nhìn mình, cô nói với anh:

"Anh đã ăn sáng chưa, sao không cùng ăn với tôi luôn."

Mạc Hàn nhìn cô, khoé môi cong cong:" Đợi em ăn xong tôi sẽ ăn."

Cơ thể đang khó chịu nên Kiều Ngữ Tịch chỉ ăn nửa bát là dừng lại, cô uống thuốc Mạc Hàn đưa, cuối cùng bị anh ép trở về phòng nghỉ ngơi.

Mạc Hàn bưng nửa bát cháo còn lại vào trong bếp, cháo trong nồi vẫn còn rất nhiều, anh múc thêm vào bát của cô rồi bê ra bàn ăn, ngồi xuống ăn rất vui vẻ.

Kiều Ngữ Tịch đã ngủ, Mạc Hàn lấy chùm chìa khóa cửa cô để trên bàn, đi xuống lấy laptop anh để trong xe rồi lại quay lại.

Ăn một chút cháo, lại đã uống thuốc, Kiều Ngữ Tịch ngủ thêm được một giấc đến giữa trưa, lúc tỉnh lại cô cảm thấy có thể đã dễ chịu lên nhiều, đầu cũng không còn đau nữa.



Cô đi vào trong nhà vệ sinh, nhìn thấy bản thân ở trong gương, đầu tóc tán loạn, gương mặt phờ phạc. Cô bồng nghĩ tới, có phải khi sáng bộ dạng cô cũng như này không, Mạc Hàn đã nhìn thấy hết rồi.

Kiều Ngữ Tịch vò đầu, chán nản làm vệ sinh cá nhân rồi lại thất thần đi ra khỏi phòng.

Mạc Hàn nghe tiếng mở cửa, anh đứng dậy đi về phía cô. Kiều Ngữ Tịch tròn mắt kinh ngạc:

"Sao anh vẫn còn ở đây?"

Mạc Hàn:"Em ốm vậy, tôi đâu yên tâm để em ở một mình được. Ừm, hết nóng rồi."

Anh đưa tay áp lên trán cô kiểm tra nhiệt độ, khi thấy nhiệt độ của cô trở lại bình thường thì mới thấy yên tâm.

"Đói không, em muốn ăn gì để tôi nấu."

Thật ra Kiều Ngữ Tịch cũng muốn thử tay nghề của anh, bát cháo lúc sáng cô ăn thấy rất ngon, không biết những món khác sẽ như thế nào, cô nói:

"Sườn xào chua ngọt."

Mạc Hàn cừoi, nhấc tay nhẹ xoa đỉnh đầu cô, mắt cong lên nhue vầng trăng khuyết:"Được."

Ngoài món mà cô yêu cầu, anh còn làm thêm mấy món thanh đạm, Kiều Ngữ Tịch lại lần nữa được chiêm ngưỡng vẻ đẹp trai khi vào bếp của anh.



Bữa cơm này, Kiều Ngữ Tịch ăn rất thỏả mãn, tay nghê của Mạc Hàn quá tốt, cô cũng chẳng cần giữ ý trước mặt anh, món ngon không nên khách sáo.

Ăn xong, Mạc Hàn lại bắt cô nghỉ ngơi còn anh lại bận bịu rửa bát trong bếp. Ngoài ba Kiều, đây là ngừoi đàn ông thứ hai chăm sóc cô như vậy, trong ngừoi cô bỗng có chút rục rịch gì đó mà cô còn chưa nhận ra.

Kiều Ngữ Tịch vừa nhìn anh, vừa ngẩn ngơ nghĩ ngợi linh tinh, thế nên lúc anh quay lại, bắt gặp ánh mắt si mê của cô, trong lòng không khỏi ngứa ngáy.

Anh đi tới, ngón trỏ khẽ gạt chóp mũi cô, biết mà vẫn cố tình hỏi:"Nhìn gì vậy?"

Kiều Ngữ Tịch hoàn hồn, hắng giọng một cái:"Chỉ là nghĩ tới bài tập ở trường đang chậm trễ thôi. Anh phải đi rồi hả?"

Thấy Mạc Hàn cầm áo khoác lên, cô vội nói mà không nhận ra trong giọng nói của cô có chút mất mát.

Mạc Hàn nhìn cô:" Chiều nay có cuộc họp quan trọng, tôi không thể vắng mặt. Có chuyện gì em nhớ liên lạc với tôi."

Kiều Ngữ Tịch hơi bĩu môi:"Anh đang bận công việc, tôi không nên làm phiền anh."

Mạc Hàn:" Tôi lại muốn một ngày hai tư giờ được em làm phiền đó."

Mạc Hàn đi rồi, Kiều Ngữ Tịch vẫn ngồi đó ngẩn ngơ một lúc lâu, sau đó lại thở dài, xua đi suy nghĩ đang lởn vởn trong đầu mình.