Cô Sinh Viên Nhỏ Của Mạc Tổng

Chương 37: Muốn được em làm phiền



Buổi họp kéo dài tới bữa tối vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Những người trong phòng họp chưa bao giờ bất an như bây giờ, vì vị sếp lớn bình thường luôn lãnh đạm, hôm nay lại nghiêm nghị hơn bình thường, tginhr thoảng còn nhìn vào điện thoại cau mày nữa, bọm họ thấp thơm không biết có phải vì bản thân đã làm sai gì không.

Mạc Hàn chỉ là hơi sốt ruột vì không thể kết thúc họp sớm, mà cô nhóc kia còn chưa khỏi ốm hẳn.

Anh mở khung tin nhắn với cô, soạn tin gửi đi

(Trong người còn khó chịu không)

Kiều Ngữ Tịch đang ăn cơm cùng với ba Kiều, ba trở về sớm làm tâm trạng của cô vui lên trông thấy, cô trả lời anh

( Đã khoẻ nhiều rồi, ba tôi nấu rất nhiều món để tẩm bổ cho tôi]

Có thể vì có ba ở nhà, Kiều Ngữ Tịch thoải mái mà nhắn dài hơn bình thường. Biết ba Kiều đã trở về, Mạc Hàn cũng yên tâm hơn

(Ngày mai mấy giờ em trở lại trường)

(10h]

Ngày mai buổi chiều cô mới có tiết học, trở về lúc mười giờ vẫn có thể kịp ăn trưa ở canteen rồi mới vào học. Anh rất nhanh đã trả lời



(Được)

Kiều Ngữ Tịch không hiểu chữ được của anh biểu thị ý gì. Cô đặt điện thoại xuống, nhìn ba Kiều đang cầm một đĩa hoa quả tới cho cô

"Ăn chút hoa quả rồi ngủ sớm đi"

"Vâng ạ"

Hôm sau, khi Kiều Ngữ Tịch vừa ra khỏi khu nhà, cô bỗng đột ngột dừng bước chân lại, mắt to tròn nhìn ngừoi đàn ông cao lớn đang đứng dựa lưng vào mui xe, hai tay để trong túi quần, vẻ mặt lười biếng. Kiều Ngữ Tịch không phân biệt được, rốt cuộc cô đang ngạc nhiên vì vẻ đẹp của anh, hay là do anh đột ngột xuất hiện dứoi khu nhà cô nữa.

Mạc Hàn cũng đã nhìn thấy cô, anh đứng thẳng ngừoi dậy, môi hơi mỉm cười, rút tay phải vẫy cô tới gần.

Mạc Hàn:" Lên xe đi, tôi đưa em tới trường."

Kiều Ngữ Tịch đứng trước mặt anh nói:" Làm phiền anh quá, ở đây cũng không cách xa trường lắm, tôi có thể tự đi được."

Mạc Hàn:" Tôi đã nói rồi, một ngày hai tư giờ muốn được em làm phiền."

Biết sớm muộn cũng sẽ bị anh thuyết phục, Kiều Ngữ Tịch ngoan ngoan lên xe ngồi.



Mạc Hàn chầm chập đưa xe nhập vào làn đường rồi mới hỏi cô:" Đi án trứ cùng tôi nhé."

Kiều Ngữ Tịch định nói không muốn làm phiền anh, nhưng nghĩ tới gì đó, cô lại sửa lại:" Không được rồi, tôi đã hẹn sẽ cùng ăn cơm với bạn cùng phòng."

Mạc Hàn tỏ ra tiếc nuối:" Vậy à."

Xe dừng phía bên ngoài khu ký túc xá, Kiều Ngữ Tịch nói cảm ơn anh rồi xuống xe. Cho đến lúc cô đi khuất, ánh mắt anh vẫn lưu luyến nhìn về hướng cô vừa đi.

Kiều Ngữ Tịch cắm cúi vừa đi vừa nghĩ về Mạc Hàn mà không để ý phía trước có mấy ngừoi đứng chắn đường mình, đám ngừoi có vẻ xôn xao.

Mạc Hàn nhìn theo một hồi, sau đấy định khởi động xe để quay về thì khoe mắt lại bắt gặp vật thể phía bên ghế lái phụ, cô nhóc này làm rơi điện thoại rồi.

Anh tháo dây an toàn, cầm lấy điện thoại của cô, xuống xe đi theo hướng cô mới đi. Anh không ngờ lại bắt gặp cảnh một tên nhóc đang ôm bó hoa giơ ra trước mặt cô tỏ tình, đám đông xung quanh đang cổ vũ, thúc giục cô đồng Ý.

Anh thầm nghĩ, hay lắm, đuổi một tên lại đên một tên, cô nhóc này đúng là rất được ngừoi khác chào đón.

Mạc Hàn cong khoé môi, từ tốn đi tới, giọng nói trầm ấm:" Ngữ Tịch."

Cả đám vì giọng nói quá mức êm tai mà tò mò quay qua nhìn, lại thấy ngừoi đàn ông quá mức chói mắt đang đi về phía này, tên con trai kia cũng vì sự xuất hiện của anh mà quên mất định nói gì với cô.