Đại Việt Chúa Tể

Chương 142: Lo lắng



Qua thời gian dài tiếp xúc và làm việc dưới trướng của Trần Nguyên, Công Đoàn hiểu được rằng Trần Nguyên là một người tính toán mọi thứ vô cùng tỉ mỉ. Và mọi sự tính toán của hắn đều là mang đến lợi ích vô cùng to lớn cho đất nước Đại Việt của bọn hắn.

Trong mắt hắn, Trần Nguyên chính là một người yêu nước thương dân như con. Một người có thể vì bảo vệ tính mạng con dân của mình mà sẵn sàng làm tất cả. Nên hắn cũng biết rằng, Đại Man chắc chắn cũng sẽ hiểu được nỗi lòng của Trần Nguyên nên mới không dám một lời oán thán.

“Thuộc hạ nhất thời nóng giận ngu muội, kính xin tướng quân trách phạt”, Đại Vũ nghe xong những lời của Công Đoàn thì cũng bừng tỉnh, hăn lập tức quỳ xuống ăn năn.

“Ta cũng không thể trách ngươi được, đứng trước mặt là kẻ thù của mình nhưng mình lại không thể lao lên chém giết bọn hắn, ngay cả ta cũng sẽ có những cảm xúc như ngươi mà thôi.

Ngươi vẫn còn trẻ, nóng giận nhất thời âu cũng là một điều dễ hiểu. Nhưng ngươi phải nhớ rõ một điều, chớ vì sự nóng giận, sự ngu ngốc của mình mà làm hại đến những người xung quanh mình.

Nếu ngươi là một người bình thường, ta cũng không cần thiết phải nói ra những lời này. Nhưng ngươi lại khác, đằng sau lưng của ngươi làm gần một trăm tính mạng của tất cả anh em chiến sĩ của ngươi.

Mà đằng sau các ngươi lại là cả một đất nước con dân Đại Việt. Vậy nên, trước khi làm bất cứ một điều gì, cũng phải nên dừng lại suy nghĩ trước khi hành động. Phải biết dùng não của mình để phân tích ra được đâu là lợi, đâu là hại để mà làm.

Cũng chẳng phải là ta tài giỏi gì, đây đều là những lời mà Đại đế đã đích thân chỉ dạy chúng ta, ta chỉ là truyền lại lời của Đại đế cho ngươi mà thôi. Chỉ mong các ngươi sớm nhanh chóng trưởng thành lên.

Có như vậy thì tương lai Đại Việt mới trong cậy vào lứa thanh niên trẻ tuổi các ngươi được”, Công Đoàn quay sang nhìn Đại Vũ nắm lấy vai hắn vừa mỉm cười hiền từ vừa khuyên dạy.

“Đa tạ tướng quân đã chỉ dạy. Thuộc hạ nhất quyết sẽ không phụ lòng kỳ vọng của tướng quân, sẽ không phụ lòng sự mong đợi của tất cả con dân Đại Việt, và thuộc hạ chắc chắn sẽ quyết không để Đại đế thất vọng”, Đại Vũ nghe được Công Đoàn chỉ dạy thì trong lòng tràn đầy cảm phục.

“Tốt, thanh niên Đại Việt đều là những người có chí khí, có hùng tâm. Như vậy thì tương lai Đại Việt sao không hưng thịnh được cơ chứ. Haha… Việc này để sau hẵng nói, việc quan trọng bây giờ là ngươi gấp rút kiểm tra và điều phối tất cả các binh sĩ theo đúng kế hoạch đi”

Công Đoàn qua phút giây khích lệ tinh thần Đại Vũ thì cũng không quên chuyện chính mà tập tức nhắc nhở Đại Vũ. Đại Vũ nghe Công Đoàn nhắc nhở thì ngay lập tức tuân mệnh, sau đó hắn nhanh chóng rời đi sắp xếp, bố trí binh sĩ.

Thời gian đêm hôm ấy cứ như kéo dài đằng đã với hai thái cực đan xen. Một bên thì vui múa ca hát trong những cơn men nồng từ đêm cho tới tận khi trời sáng, còn một bên khác thì lại vô cùng vội vàng mà tích cực bố trí đội hình, phân chia, thống nhất kế hoạch tác chiến.

Một đêm dài đằng đẵng cuối cùng cũng đã đi qua, bây giờ trong bộ lạc Đại Ngạc đã có vô số người say xỉn nằm la liệt khắp mọi nơi có thể dễ dàng thấy được. Nhưng vẫn còn một số lượng lớn binh sĩ đang không ngừng túc trực, canh phòng khắp xung quanh.

Nhìn thấy đám quân lính đang không ngừng tuần tra canh phòng này, Trần Nguyên nhìn thấy số lượng binh sĩ nhiều nhất trong đám lính canh phòng này lại không phải là người của bộ lạc Đại Ngạc.

Điều đó chứng tỏ rằng đám binh lính này đều được huấn luyện vô cùng bài bản. Nhìn trang phục và vũ khí của bọn chúng, Trần Nguyên thầm đoán bọn chúng đều không thua kém gì những vũ khí và trang phục của bọn Khựa mà lúc trước hắn thấy được là bao nhiêu.

Một đám người có được trang thiết bị vũ khí quân đội mạnh mẽ không kém gì bọn Khựa, mà hình như lại có mối quan hệ vô cùng mật thiết với bọn Khựa, chứng tỏ rằng thế lực này cũng không phải là một thế lực tầm thường.

Nghĩ đến đây, Trần Nguyên càng sâu hơn trong lòng mình không khỏi lo lắng. Hắn lo lắng chính là lúc này đây, hắn vẫn chưa nắm được tất cả thông tin của vùng đất rộng lớn này.

Hắn còn chưa biết được có bao nhiêu thế lực lớn khác đang tồn tại ở trên vùng đất này “của hắn”. Nếu như vậy, hắn sẽ vô cùng bị động nếu xảy ra chiến tranh, hoặc xui xẻo sẽ bị một thế lực lớn nào đó để mắt tới.

Cũng giống như lúc trước hắn thường chơi mấy game chiến thuật. Đa phần những thế lực lớn đều có mối quan hệ nào đó với nhau, thậm chí là bọn chúng còn liên minh với nhau để tạo nên những mắt xích vô cùng vững chắc.

Nếu như hắn lỡ tay đụng đến một trong những thế lực kia, thì đất nước của hắn chắc chắn sẽ bị cả một liên minh lớn kéo đến trả thù. Đất nước tốn bao nhiêu công sức mà hắn gầy dựng bấy lâu sẽ trong phút chốc bị xâu xé thành trăm ngàn mảnh.

Mà đất nước Đại Việt của bọn hắn cũng giống như mà một game thủ mới bắt đầu xây dựng vương quốc của mình. Thời gian tân thủ của hắn đã bắt đầu hết, sự xuất hiện của hắn chắc chắn sẽ bị những thế lực lớn khác để mắt đến, đến lúc đó, hắn chẳng khác gì miếng mồi ngon đối với những thế lực kia.

Chính vì vậy, hắn càng phải nhanh chóng tìm hiểu được thông tin tất cả những thế lực lớm đang nằm trên địa bàn của hắn này. Khi nào hắn còn chưa nắm được những thông tin quan trọng này, thì ngày đó hắn vẫn chưa thể thôi lo lắng trong lòng được.

Đám người trong bộ lạc Đại Ngạc say xỉn, phải cho đến gần trưa thì bọn hắn mới bắt đầu tỉnh lại. Bọn hắn lại bắt đầu cuộc sống thường ngày của mình. Tuy nhiên, do vùng địa bàn ở phía dưới đã bị chìm ngập trong nước nên bây giờ đây bọn hắn cũng chỉ ngày qua ngày xây dựng lên thêm những ngôi nhà tạm mà thôi.

Bởi vì sau khi nước rút đi, bọn hắn sẽ quay trở lại về phía dưới kia để sinh sống. Vì phía dưới thấp kia tuy thỉnh thoảng có mưa lũ những cũng không phải là thường xuyên. Với lại, đất đai ở phía dưới rất tươi tốt, thích hợp cho bọn hắn có thể trồng trọt và chăn nuôi.

Còn trên những ngọn đồi như thế này, tuy không bị mưa lũ kéo đến, nhưng đất đai vừa cứng, gây khó khăn trong việc khai hoang, lại vừa không được tươi tốt như phía dưới đồng bằng. Nếu vừa tốn sức lại vừa không thu hoạch được nhiều thì dại gì bọn hắn phải làm.

Đám con dân thì vẫn chậm rãi làm việc, còn đám chiến sĩ sau khi tỉnh rượu lại cũng bắt đầu tán gẫu, nói chuyện phiếm với nhau. Trong những ngày gần đây, chính là khoảng thời gian mà bọn hắn rảnh rỗi và thoải mái nhất.

Bởi vì bọn hắn tin tưởng rằng, với sự bảo hộ của bọn Khựa kia, chắc chắn sẽ không có bất kỳ một ai dám đến tấn công bọn hắn. Mặt khác, giữa mênh mông sông nước như thế này, thử hỏi có bộ lạc nào xung quanh đây có đủ khả năng để gây nguy hiểm cho bọn hắn cơ chứ.

Cứ thế, một ngày lại chậm rãi qua đi, màn đêm cũng dần dần buông xuống. Lúc này đám con dân mới mệt mỏi quay trở về nghỉ ngơi, mà tất cả đám binh sĩ lại bắt đầu làm việc của bọn hắn, đó chính là nhanh chóng đốt lửa, bắt mổ heo, giết gà, nhanh chân khuân những bình rượu to lớn từ trong kho ra để lại bắt đầu tiệc tùng.

Đại Bưu tuy thường ngày cũng vô cùng nghiêm khắc với binh lính của mình, nhưng trong khoảng thời gian này, hắn cũng vô cùng thoải mái với tất cả binh lính dưới trướng của mình, mặc bọn hắn làm gì thì làm.

Một phần là vì hắn cũng chẳng sợ có kẻ nào cả gan dám đến bộ lạc của bọn hắn vào lúc này. Chính vì vậy, hắn cũng muốn cho tất cả binh sĩ của hắn được nghỉ ngơi xả hơi. Để cho tất cả binh lính và con dân của hắn biết được, hắn là một người vô cùng thương yêu con dân của mình.

Mà một phần khác, là hắn cũng muốn làm cho vị Nhâm công tử này được vui vẻ. Bao nhiêu cô gái đẹp trong bộ lạc, hắn đều không tiếc mà hằng đêm thay phiên nhau hiến thân cho Nhâm công tử.

Mà vị Nhâm công tử này cũng có một sở thích quái đản, đó chính là chỉ thích những cô gái trẻ tầm mười một, mười hai tuổi còn trinh mà thôi. Đó là còn chưa kể, hắn là cũng là một tên thú tính, hắn thích hành hạ đánh đập đối phương mỗi khi hắn quan hệ.

Điều đó khiến cho những cô gái nhỏ mỗi lần qua đêm với hắn là giống như hồn bay phách lạc, có người còn có biểu hiện điên điên dại dại. Rất nhiều người trong bộ lạc Đại Ngạc cũng kiệt liệt lên tiếng phản đối chuyện này nhưng tất cả đều không có ý nghĩa gì.

Bởi vì bọn hắn đều không thể ngăn cản được dã tâm của Đại Bưu. Hắn quyết phải bám vào bọn Khựa này, hắn tin tưởng rằng, nếu có được sự giúp đỡ nhiều hơn nữa của bọn Khựa, thì hắn chắc chắn sẽ sớm làm bá chủ của cả một vùng rộng lớn này.

Cũng chính vì dã tâm lớn của mình mà hắn không tiếc bất kỳ thủ đoạn gì để lấy lòng vị Nhâm công tử kia. Nếu thật sự vị Nhâm công tử kia muốn ngủ với vợ của hắn, hắn cũng sẵn lòng hai tay cung kính dâng lên không một chút tiếc nuối.

Những việc làm của hắn cũng khiến cho một bộ phận nhỏ con dân phẫn nộ. Nhưng những con dân Đại Ngạc khác cũng vì sự nhồi sọ bao nhiêu lâu của hắn mà dần dần vô cảm. Bọn họ coi đây cũng là một điều bình thường, bởi vậy, bọn hắn cũng không tiếc hy sinh những người khác để đem về lợi ích cho bọn hắn.