Đại Việt Chúa Tể

Chương 143: Diệt thần cung



Tiệc rượu chẳng mấy chốc lại nổi lên, đám người điên cuồng say sưa múa hát. Đại Bưu và vị Nhâm công tử ngồi phía trên cao vẫn không ngừng chúc tụng nhau những lời hoa mỹ, bọn hắn hoàn toàn không biết được phía ngoài xa kia, từng con thuyền lớn đang từ từ tiếp cận vị trí của bọn hắn.

Tiệc rượu thâu đêm đếm gần bốn giờ sáng mới bắt đầu có dấu hiệu dần tàn. Tất cả mọi người sau bao nhiêu ngày tiệc rượu cũng bắt đầu uể oải chóng say. Lúc tất cả mọi người đang mơ mơ màng màng trong men nồng thì bỗng từ đâu những tiếng hét lớn vang lên.

“Cháy nhà, cháy nhà rồi, nhanh chóng dập lửa”

Mà ngay sau hàng loạt tiếng kêu hô của tất cả con dân Đại Ngạc kia thì cũng có một số binh sĩ từ từ tỉnh cơn say chạy đi phụ giúp. Nhưng đa phần trong đám người kia vẫn không thể tỉnh nổi, hoặc có tỉnh lại đôi chút thì cũng chẳng xem là chuyện gì to tác mà tiếp tục nằm ngủ lại.

Đám con dân thì không ngừng la hét kêu gọi nhau chạy khắp bốn phía để dập lửa. Đám binh lính canh phòng lúc này cũng không thể đứng nhìn được nữa mà bắt đầu rời vị trí của mình chạy đi hỗ trợ.

Bởi vì đám cháy càng lúc càng lớn, đám cháy này không chỉ đơn giản là cháy ở một ngôi nhà mà là cháy đồng loạt một lần mấy trăm ngôi nhà. Tất cả mọi người lúc này đều điên cuồng chạy đi múc nước dập lửa chứ cũng không ai rảnh rỗi đứng lại suy nghĩ xem vì sao lại có chuyện trùng khớp như vậy.

“Giết”

“Giết…”

Lúc tất cả mọi người đều đang dồn hết cả tinh thần của mình vào những đống lửa to lớn đang thiêu rụi từng căn nhà của bọn họ kia thì bỗng từ đâu bốn phía vọng lại những tiếng thét kinh người.

Đại Bưu nghe thấy những tiếng thét kinh khủng kia thì cũng giật nảy cả mình trong cơn mơ choàng tỉnh. Hắn bật thẳng dậy, thuận tay nắm lấy chiến đao của mình lao thẳng ra ngoài.

Trước mắt hắn lúc này là một vòng tròn lửa to lớn do những ngôi nhà bốn phía xung quanh bị cháy mà tạo nên một vòng lửa vô cùng rộng lớn. Vòng lửa có bán kính hơn hai kilomet bao phủ trọn cả bộ lạc của bọn hắn lúc này.

“Víu…”

“Phập… phập… phập”

“Rầm… rầm…”

Ngay thì Đại Bưu nghe được âm thanh tiếng thét kia vừa dứt thì hắn lại rùng mình nghe đường có hàng loạt âm thanh rít gió lao với tốc độ kinh khủng về phía bộ lạc bọn hắn.

Chỉ ngay trong một cái nháy mắt, liên tiếp từng tiếng như có vật gì đâm mạnh xuống đất vang lên rợn cả da người. Liên tiếp những ngôi nhà dân ngay trước mắt của Đại Bưu bị bật bay cả lên trời, từng mảnh nhà gỗ bắn tung tóe khắp nơi.

Ngay sau đó là hàng loạt tiếng kêu la thảm thiết của tất cả các con dân hắn vang lên khắp bốn phía. Hắn lúc này vì cảnh tượng kinh hãi trước mắt mình cũng khiến cho men rượu trong người hắn nhanh chóng biến mất.

“Bưu tộc trưởng, chuyện gì đang xảy ra?”

Đại Bưu vừa nghe thấy tiếng la lớn liền vội vàng nhìn lại. Người đang chạy đến không ai khác chính là vị Nhâm công tử kia. Nhâm công tử lúc này vừa sợ hãy chạy đến Đại Bưu, một tay của hắn thì vẫn không ngừng thắt lại dây quần của mình.

“Ta đoán chắc là có kẻ địch đang tấn công chúng ta”

Đại Bưu nhìn thấy người kia là Nhâm công tử xong thì hay ngay lập tức quay đầu nhìn lại phía trước. Trong màn đêm tối đen như mực kia lại bị cả một vòng lửa lớn chiếu rọi khiến cho cả một vùng trời sáng tỏ.

Đại Bưu nhíu mắt, hắn lờ mờ thấy được có từng vết đen xẹt ngang qua bầu trời đang lao về phía bộ lạc của bọn hắn. Từng ngôi nhà bị bắn văn tung tóe ra khắp nơi cũng khiến cho trái tim của hắn nhảy lên từng nhịp run sợ.

Hắn lúc này không dám tin vào mắt mình, thứ gì có thể khiến cho từng ngôi nhà gỗ to lớn của hắn lại có thể bị bắn văng tung tóe ra như thế. Bộ lạc nào xung quanh đây có thể có được thứ sức mạnh to lớn như thế?

Mà vị Nhâm công tử kia lúc này thấy từng ngôi nhà gỗ vô cùng kiên cố bị bắn tung tóe ra khắp nơi cũng bất chợt run lên cầm cập. Hắn nghĩ đến, nếu đem hắn vào thay thế vị trí của những ngôi nhà kia thì hắn sẽ như thế nào?

Hắn từ khi làm chó săn cho Tần đại nhân thì hắn cũng chưa bao giờ được thấy một sức mạnh nào kinh khủng như thế. Trong quân đội của bọn Khựa ở đất nước Mãnh Long hắn cũng đã từng đi xem qua, nhưng hắn chưa từng thấy được một vũ khí nào có thể tạo ra được sức mạnh phá hủy như vậy.

Hắn lúc này đã triệt để run sợ trong lòng mình. Nhìn những ngôi nhà không ngừng bị bắn tung tóe kia, hắn hoàn toàn không thể nhìn thấy được thứ gì đã gây nên chuyện này. Hắn càng chắc chắn rằng với sức mạnh của con người thì không thể làm nên được chuyện này.

“Quân sĩ đâu, tất cả tập hợp lại đây cho ta”, Nhâm công tử lúc này cũng không thể giấu được sự run sợ trong lòng mình mà cấp tốc cho gọi người đến bảo vệ sự an toàn của hắn.

Nhưng sau một hồi lâu tập hợp quân đội của mình, thì trước mắt hắn vẫn chỉ đến một nữa số quân mà lúc trước hắn mang đến mà thôi. Hắn hoàn toàn không biết được một nửa số quân kia của hắn đã đi đâu hắn bị người khác giết rồi.

Nhìn hơn mấy trăm binh lính của hắn lúc này, người thì vẫn đang còn ngái ngủ, người thì vẫn còn ngà ngà trong men say. Thậm chí có người còn chưa kịp mặc cả quần thì bị đồng đội gọi chạy đến.

Hắn lúc này cũng chẳng còn quan tâm đến mấy vấn đề này. Hắn cấp tốc hạ lệnh tất cả bọn binh sĩ vây quanh hắn thành một vòng tròn lớn, sau đó hắn nhắm thẳng đến vị trí ít bị tấn công nhất mà lao đến.

Đại Bưu lúc này thì vẫn đang cố gắng xem thử kẻ nào hay là thứ gì đang tấn công bộ lạc của hắn. Nhìn thấy ngôi nhà phía gần trước mắt hắn bị bắn nổ tung thì hắn tính đi đến kiểm tra xem sao.

Nhưng khi hắn nhấc chân của mình lên tính đặt xuống đất thì hắn nhanh như cắt lập tức nhảy lùi lại phía sau. Linh cảm cho hắn thấy rằng có thứ gì đó đang muốn cướp đi sinh mạng của hắn.

“Phập”

Ngay vừa khi hắn kịp lùi lại thì ngay vị trí vừa rồi hắn đứng, mỗi mũi tên to gần bằng cổ tay, dài đến gần hai mét găm xuyên thẳng vào mặt đất, kèm theo đó là một tiếng rợn người vang lên.

Đại Bưu sau một lúc lâu mới định thần lại được, hắn sau lưng lúc này mồ hôi cũng đã tuôn ra như mưa. Chỉ một cần hắn phản ứng chậm một chút xíu nữa thôi, thì có lẽ bây giờ hắn đã bị cái cây to lớn trước mắt này xiên như một con heo quay rồi.

Hắn lúc này mới nhận ra thứ mà nãy giờ hắn vẫn đang cố gắng tìm hiểu, thứ mà đã khiến cho những ngôi nhà kia đang yên ổn lại vô cớ bị bắn phá tung tóe cả lên. Đại Bưu can đảm tiến đến gần hơn cái cây trước mặt kia để co thể nhìn rõ hơn.

Hắn hai tay nắm cái cây to gần bằng cổ tay của hắn kia dùng sức kéo mạnh lên. Khi đã hoàn toàn kéo cái cây kia lên khỏi mặt đất, hắn mới thấy rõ được độ dài chính xác của cái cây này, cái cây này dài phải đến gần ba mét.

Quan sát phía đầu kia của cái cây, hắn lúc này hai mắt trợn lên to tròn hoảng sợ. Vì thứ mà hắn nhìn được ở phía đầu kia của cái cây lại là một thứ được làm bằng kim loại, trông không khác gì so với đầu của mũi tên.

Quan sát tổng thể cả cái cây kia một lần nữa, hắn càng giật mình hơn khi phát hiện ra đây không phải là một cái cây thông thường, mà đó chính là một mũi tên, một mũi tên vô cùng to lớn.

Hắn hai tay run run cầm lấy mũi tên trên tay mình. Hắn hoàn toàn không thể tin được rằng, trên đời này lại có một mũi tên to lớn đến như thế này. Trong đầu của hắn lúc này cũng không ngừng đặt ra câu hỏi; kẻ nào có đủ sức mạnh để có thể bắn được những mũi tên như thế này?

Mũi tên này chính là một trong số những mũi tên được bắn ra bởi những thân cung to lớn được gắn cố định trên tàu chiến của Trần Nguyên. Những cây cung như thế này được Trần Nguyên đặt cho một cái tên gọi rất khí phách, đó chính là Diệt Thần Cung.

Để có thể cài những mũi tên lớn như thế này, mỗi mũi tên đều phải cần đến năm chiến sĩ hợp sức, bên cạnh đó còn phải sử dụng bộ phận trợ lực mới có thể cài được những mũi tên to lớn như thế này vào thân cung.

Thân cung cũng được cấu tạo vô cùng đặc biệt mới có thể phát huy được sức mạnh tối đa của nó. Mỗi thân cung đều vô cùng to lớn, chúng được làm bằng cách lấy ruột của những cây gỗ vô cùng cứng cáp nhưng vẫn đảm bảo được độ chịu lực uốn cong mà không bị gãy để chế tạo nên.

Mỗi thân cung thường dài từ ba đến năm mét nên vô cùng vướng víu khi đặt ở trên thuyền chiến. Chính vì vậy, Trần Nguyên đã thu gọn bọn chúng bằng cách chia thanh cung lớn thành làm ba phần.

Ba phần này được ghép nối lại với nhau bằng những khớp nối đúc bằng sắt vô cùng chắc chắn. Việc cải tiến này của Trần Nguyên đảm bảo được chúng có thể tháo lắp một cách dễ dàng nhưng vẫn đảm bảo được sức mạnh vốn có của những cây cung này.

Những thân cung lớn mỗi khi không vào chế độ tác chiến thì chúng sẽ được gập lại với nhau nhằm thu nhỏ lại diện tích ở trên tàu, trông không khác gì cơ cấu của máy bay cánh cụp cánh xòe ở thời hiện đại là bao nhiêu. Còn khi chuẩn bị vào chế độ tác chiến thì chúng sẽ được các chiến sĩ mở khóa cho bật trở lại hình dạng vốn có ban đầu của nó.