Đế Chế Đại Việt

Chương 352: Luật pháp phải nghiêm minh



Việc đặt tên xem như đã hoàn tất, Lý Anh Tú đối với việc nội các có thể thống nhất được ý kiến với nhau rất hài lòng, đây có thể là một tiền đề cho việc dân chủ trong chính quyền sau này, cũng như nội các có thể tự bàn thảo, quyết định để giảm tải được cho Lý Anh Tú rất nhiều, việc hắn rời đi Đại Việt tám tháng chẳng khác nào là một liều thuốc thử mạnh mẽ cho chính triều đình Đại Việt.

Lý Anh Tú nói.

- Vậy Bộ nội vụ đã chọn được nhân tuyển cho những vị trí Tuyên phủ sứ và tri phủ, tri huyện hay chưa?

Tô Hiến Thành gật đầu dân lên một tờ trình nói.

- Bẩm bệ hạ, Bộ nội vụ đã xem xét và đưa ra quyết định bổ nhiệm những người sau, xin bệ hạ phê chuẩn.

Thực chất Bộ nội vụ có quyền bổ nhiệm chức quan từ cấp phủ trở xuống. Đối với cấp Xứ hoặc chức vụ tại các Bộ thì phải nhận được sự phê duyệt của thủ tướng hoặc bệ hạ. Lý Anh Tú xem qua một chút. Những cấp quan tri phủ, tri huyện đều là các Bồ chính lão thành đã đi theo Lý Anh Tú suốt bốn năm nay, tuy tài năng có hạn nhưng phẩm hạnh rất tốt vẫn đủ đảm nhiệm được ở các địa phương này. Điều làm Lý Anh Tú ngạc nhiên chính là Bộ nội vụ xin cất tvrUY nhắc Đặng Ma La làm Tuyên Phủ sứ xứ Ninh Sóc, Nguyễn Hiền làm Tuyên Phủ sứ xứ Nghệ An. Hiện tại Nguyễn Hiền đang làm tri huyện huyện Thọ Xuân, Đặng Ma La đang làm Tri phủ phủ Trấn Ninh. Hai người này vậy mà trực tiếp được xin thăng cấp. Thay thế vị trí của Đặng Ma La là Tri huyện huyện Châu Lang Phạm Văn Tuấn. Lý Anh Tú hỏi.

- Khanh cảm thấy Nguyễn Hiền và Đặng Ma La có thể đảm nhiệm hai chức vụ quan trọng như vậy sao? Dù sao hiện tại bọn hắn cũng mới mười sau tuổi.

Tô Hiến Thành nói.

- Bẩm bệ hạ, mười sáu tuổi đã qua lễ đội mũ, đã đủ trưởng thành. Huống chi những năm qua hai người này cũng đã có những công tích rất lớn. Đặng Ma La ở Phủ Trấn Ninh đã xây dựng một ụ đóng tàu, bốn đồn điền, hai khu mỏ sắt, hai khu lâm trường, một mỏ diêm tiêu, kinh tế của Trấn Ninh đã được cải thiện nhiều, lấy khai mỏ làm chủ yếu, nông nghiệp và ngư nghiệp làm chủ, năm ngoái đã góp vào quốc khố đến một trăm ngàn quan, đối với một nơi mới được khai phá có được thành quả như vậy là rất không tầm thường. Huống chi tình hình Ninh Sóc có chút tương tự với Trấn Ninh, Đặng Ma La đã có kinh nghiệm từ Trấn Ninh sẽ đỡ bớt đường vòng rất nhiều. Còn Nguyễn Hiền năm vừa rồi cũng đạt được khá nhiều thành tích, trong các huyện thành, Thọ Xương dẫn đầu việc thành lập các điền trang, nông trường, Nguyễn Hiền còn khuyến khích dân chúng làm thủy lợi, làm đường, biến Thọ Xương vừa là nơi cung cấp nguyên liệu cho các ngành thủ công nghiệp, vừa là nơi trung chuyển hàng hóa từ các phủ bên ngoài vào Thăng Long. Theo hướng đến Nghệ An cũng tương tự như vậy, Nguyễn Hiền tại đây sẽ có không gian để hắn thi triển tài năng nhiều hơn nữa.
(Lần trước quên lại viết Đặng Ma La điều đi phủ Triệu Phong, sẽ sửa lại)

Lý Anh Tú gật đầu, Tô Hiến Thành phân tích xem như chính xác, đều dựa vào công trạng của cả hai người mà cất nhắc. Lý Anh Tú nhìn danh sách lại hỏi.

- Vậy khanh trực tiếp bổ nhiệm Trần Trung Tá vào vị trí phủ Phú Bình là hợp lý sao? Trần Trung Tá chẳng qua chỉ mới đổ Tiến sĩ, nếu theo như quy định thì hắn không đủ công trạng để có thể đảm nhiệm được vị trí này.

Tô Hiến Thành nói.

- Bẩm bệ hạ, đúng là Trần Trung Tá chỉ mới đổ Tiến sĩ nhưng thần đã thẩm tra, tài năng của kẻ này không tầm thường. Khác với Cao Bình nằm ở vị trí trên cao, Phú Bình nằm ở miền biển, vừa phải phát triển kinh tế nhưng cũng phải thành lập tiền đồn phòng ngự cho Thăng Long ở phía Bắc, kết hợp với An Bang và Giác Long tạo thành lá chắn phía mặt biển. Trần Trung Tá có tài năng, thần hi vọng bệ hạ có thể để hắn thử ở vị trí này.

Lý Anh Tú đương nhiên tin tưởng đôi mắt nhìn người của Tô Hiến Thành, cũng tin tưởng rằng hắn bổ nhiệm người đều thông qua năng lực mà không phải vì quen biết hay quan hệ này nọ. Thế nhưng Lý Anh Tú lắc đầu nói.

- Tuy hắn có tài là vậy, nhưng quy định vẫn là quy định. Con đường thi cử mọi người như nhau, khi được bổ nhiệm vào vị trí, bọn hắn có tài hoa đương nhiên sẽ được cất nhắc, khanh làm như vậy là không hợp lý, nếu hiện tại mở một mắt lưới cho Trần Trung Tá sẽ tạo thành tiền lệ sau này.

Đối với việc bổ nhiệm quan viên có hai loại. Một là thông qua thi cử làm quan, một là danh nhân được triệu hoán đến. Đối với những danh nhân triệu hoán đến đều do Lý Anh Tú trực tiếp bổ nhiệm, bởi ngoại trừ những danh nhân mất sớm ra thì những người này trạng thái, trình độ đều đạt đến đỉnh phong, theo thời gian bọn hắn sẽ đi xuống dần mà không có tiến bộ hơn, do đó Lý Anh Tú phải bổ nhiệm bọn họ vào những vị trí cao để bọn họ thể hiện toàn bộ tài năng. Còn những người qua thi cử bọn họ vẫn chỉ ở dạng tiềm năng, tài năng chưa được khai thác hết, còn con đường thời gian phát triển nên cần phải rèn luyện hơn, do đó bọn hắn cần phải đi con đường xa hơn để vừa phát triển, vừa rèn luyện bản thân mình. Ví dụ như Nguyễn Hiền, Đặng Ma La bọn hắn trải qua ba năm thăng trầm hiện tại Lý Anh Tú mới đồng ý để bọn hắn lên đến chức Tuyên Phủ sứ. Hơn nữa Lý Anh Tú sợ hãi rằng nếu sau này mình mất đi thì lần này sẽ trở thành một tiền lệ, nếu người bất tài chỉ lọt qua một lần thi cử lập tức được ở vị trí cao, như vậy thì đất nước Đại Việt sẽ lâm nguy.

Tô Hiến Thành cũng hiểu rõ liền nói.

- Bệ hạ nói phải, là thần quá vội vàng.

Lý Anh Tú nói tiếp.

- Tạm thời thế này đi, vị trí đó tạm thời ghi nhớ cho Trẫm, để Trần Trung Tá đảm nhiệm Tri huyện huyện Phổ Yên để hắn thể hiện tài năng. Lê Bá Ngọc, khanh tạm thời đảm nhiệm Tri phủ Phủ Phú Bình, khi nào Trần Trung Tá thể hiện được tài năng đủ đảm nhiệm vị trí kia khanh liền trở về triều.

- Tuân lệnh bệ hạ.

Lê Bá Ngọc lập tức vâng mệnh, hắn kiếp trước làm đến chức Thái Úy, về mặt chính trị hay quân sự đều có một tay, trước giờ đều đảm nhận vị trí giáo quan trong Diễn Võ trường đây. Lý Anh Tú quay sang nói với Trương Hanh.

- Lần này cũng xem như là một kinh nghiệm. Đại Việt bây giờ và sau này sẽ cố gắng để trở thành một đất nước pháp quyền, mọi việc đều chiếu theo pháp luật mà làm, người nào phạm pháp đều phải xử tội như nhau. Các khanh là Hình bộ đóng phải trò tư vấn cho việc lập pháp càng phải giám sát chặt chẽ mọi biến động của xã hội. Pháp luật không thể giữ nguyên, nó phải liên tục được cải tiến để càng chặt chẽ hơn để phù hợp với yêu cầu của xã hội. Ví dụ như ngày hôm nay vừa có một loại hình buôn bán mới trong xã hội, thì Hình bộ lập tức phải nắm được để tư vấn thêm vào điều lệ của luật pháp để quản lý nó, không thể để đến khi xảy ra chuyện bọn hắn lại có thể viện cớ luật pháp hiện tại chưa có quy định là không được. Hơn nữa càng phải ghi rõ ràng điều luật rõ ràng, các khung hình phạt cũng phải rõ ràng, không thể nào mơ hồ về mức độ phạt và vi phạm được. Phải nhớ việc ban hành luật pháp phải nhanh và chuẩn, luật pháp phải rõ ràng, có tính răng đe, thực hiện minh xác thì mới phát huy được tác dụng của nó. Dân chúng mới thấy sợ hãi pháp luật mà tự giác chấp hành, không thể để người khác lợi dụng pháp luật hay sống ngoài pháp luật được.

- Chúng thần rõ ràng.

Đám quan lại Hình bộ tự nhiên nằm cũng trúng đạn cũng chỉ cố gắng một bộ chúng thần thụ giáo. Bọn hắn không biết rằng kiếp trước Lý Anh Tú chứng kiến quá nhiều trường hợp vì pháp luật không theo kịp được sự phát triển của xã hội mà để cho nhiều kẻ chui lọt được kẻ hở của pháp luật, tai hại đến xã hội, văn hóa của cả một dân tộc. Hay những trường hợp vì khung hình phạt quá nhẹ mà bọn hắn ngày càng lộng hành, làm suy đồi đạo đức xã hội, khiến dân chúng phẫn nộ vô cùng. Lý Anh Tú quyết không để chuyện này xảy ra trên đất nước của mình.

Hiện tại pháp luật Đại Việt có thể xem là vô cùng nghiêm khắc. Có bốn tội nặng nhất thuộc vào tội chết: Xúc phạm hoàng tộc, phản bội quốc gia, tham ô gây thiệt hại đặc biệt nghiêm trọng, gây hại đến tính mạng con người. Các tội nhẹ cũng được quy định rất rõ ràng như xả rác bừa bãi bị bắt được sẽ bị đòn mười gậy, lao động công ích năm ngày. Đại Việt không có khung phạt hành chính, Lý Anh Tú cho rằng Đại Việt không thiếu tiền đến mức đó, ngoại trừ phải bồi thường các mức thiệt hại, phạm nhân nếu phạm tội nặng thì phải ở tù, tội nhẹ thì phải đi lao động công ích. Các loại tội phạm vi phạm đạo đức, luân thường, đạo lý xã hội mặc dù chưa xuất hiện nhưng luật pháp cũng quy định rõ ràng là phải phạt tù ít nhất là ba năm.

======================++

Hôm nay tạm thời như thế này nha. Mình phải làm một danh sách danh nhân và chức vụ của họ hiện tại để dễ viết truyện cũng như để các bác theo dõi dễ dàng hơn. Sẽ được đăng trên page Cá Ướp Muối nha.

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.