Đế Chế Đại Việt

Chương 431: Bẫy tiền tệ



Nguyên Bảo là đồng tiền của Đông Tấn, gần đây kinh tế suy thoái triều đình ra sức in tiền Nguyên Bảo đã sớm mất giá. Hiện tại giá trị quy đổi sang tiền Đại Việt chỉ bằng một phần ba. Thế nhưng Lý Anh Tú hét giá cũng quá cao, phải biết một năm thu thuế của Đông Tấn cũng chỉ hơn mười hai triệu một chút mà thôi. Chiêu vương nhăn nhó nói.

- Bệ hạ, cái giá này cũng quá cao rồi, có thể hạ thấp xuống hơn một chút không?

Lý Anh Tú gật đầu nói.

- Được, nể tình khanh Trẫm bớt cho khanh một đồng.

Chiêu vương muốn phun máu. Giảm một đồng cũng gọi là giảm. Lý Anh Tú mỉm cười nói.

- Nếu không Đông Tấn cũng có thể đem mỏ vàng, bạc hoặc sắt ra thế chấp.

Chiêu vương lắc đầu chán nản.

- Bệ hạ có điều không biết, luật pháp quy định các mỏ vàng, bạc, kim loại và bảo thạch chỉ có các quý tộc và hoàng tộc mới có thể khai thác, không thể giao cho nước ngoài.

Lý Anh Tú nhìn sang Trần Khánh Dư, Trần Khánh Dư không khỏi gật đầu. Bởi vì thuế thất thu, Đông Tấn cũng chỉ trông chờ vào đào khoáng sản ăn, cũng nhờ vậy mà Tập đoàn thương mại Đại Việt mới có thể mua về không ít khoáng sản với giá không quá đắt. Phải biết Đại Việt hiện tại đang trong giai đoạn phát triển công nghiệp công nghiệp hóa, lượng sắt thép đòi hỏi cung ứng cực kỳ lớn, mỏ sắt ở xứ Giác Long đã sớm khô kiệt, cũng may vẫn còn một lượng lớn mỏ ở Trấn Ninh, thế nhưng vấn đề chính là Đại Việt thiếu nhân lực, không thể khai thác đủ nhu cầu, do đó hằng năm Đại Việt phải nhập vào đến hàng vạn tấn quặn sắt thô.

Chiêu vương trong lòng rất xoắn xít, hắn tuy có vai vế trong triều, nhưng thực quyền cũng không có mấy, nhiều lắm cũng chỉ có thể xem như là cố vấn cho Đông Tấn quốc vương, hoàn toàn không có quyền thay Đông Tấn quốc vương quyết định.

- Nghe nói ngài đã gặp vợ ta?

Lúc này đột nhiên Trần Khánh Dư nói làm Chiêu vương giật mình, hắn lúc này mới nhớ nhớ ngồi trước mặt mình chính là chồng của Thiên Hương đây, điều này làm Chiêu vương không khỏi lóe lên một tia hi vọng, hắn nói.

- Đúng vậy, ta nhận ra nàng chính là công chúa Thiên Hương của Đông Tấn, thế nhưng nàng không chịu thừa nhận, có lẽ vì sự kiện mười năm trước mang đến cho nàng sự tổn thương quá lớn.

Trần Khánh Dư gật đầu nói.

- Ngài cũng đã hiểu rõ như vậy thì dễ nói. Hiện tại nàng đang có cuộc sống yên ổn, không muốn lộ tung tích của nàng ra bên ngoài. Ta hi vọng ngài có thể giữ kín chuyện này, đổi lại Tập đoàn thương mại có thể giữ lại Đông Tấn hai chi thương đội thường xuyên qua lại với Đại Việt. Còn có thể cho Đông Tấn vay một triệu quan không lãi suất, thời hạn trả trong vòng hai năm.

Chiêu vương hoàn toàn bất ngờ, không ngờ Trần Khánh Dư lại nói như vậy. Thực sự hắn không muốn đem Thiên Hương vào vụ trao đổi này, thế nhưng điều kiện của Trần Khánh Dư thực sự quá mê người, giữ không đạt được gì và có phúc lợi, giữa Đông Tấn và Thiên Hương cuối cùng Chiêu vương cũng lựa chọn Đông Tấn, dù sao Thiên Hương cũng yên ổn, hắn nghĩ như vậy. Chiêu vương gật đầu nói.

- Được, ta đồng ý.

Trần Khánh Dư cũng rất hài lòng, tuy nhiên hắn vẫn gửi thêm một lời đe dọa.

- Nhưng nếu ta nghe được tin tức này được lộ ra ngoài, Tập đoàn sẽ lập tức rút ra khỏi Đông Tấn, lúc đó Đông Tấn tuyệt đối phải trả giá.

Lời nói này của Trần Khánh Dư mang theo khí thế sát phạt của một vị tướng lĩnh từng tham gia hàng trăm trận chiến, chui ra từ biển máu làm Chiêu vương không khỏi kinh hãi, lạnh đến sống lưng. Lúc này Trần Khánh Dư không phải là một thương nhân bình thường mà đã trở thành một con quái thú khát máu, Chiêu vương như tưởng tượng ra được sau lưng Trần Khánh Dư nổi lên chó sói đồ đằng đang ập đến mình.

- Được rồi, thu lại khí thế đi Khánh Dư.

Lời nói của Lý Anh Tú lập tức đánh tan bầu không khí rét lạnh. Trần Khánh Dư thu hồi khí thế lại ngồi lặng yên như một người bình thường, sắc mặt Chiêu vương tuy trắng bệch nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lý Anh Tú mặt cười như hoa cúc nở nói.

- Nếu Đề Lạp là Thiên Hương công chúa thì lúc này cũng có thể xem như là người nhà. Trẫm cũng không làm khó khanh. Trẫm có một đề nghị đưa cho khanh về xem xét. Thứ nhất, Đại Việt có thể cho Đông Tấn vay một triệu quan với lãi suất 2% để bắt đầu tái thiết lại quốc gia, thậm chí có thể cho vay thêm. Thứ hai, Đại Việt cũng có thể giúp cho Đông Tấn xây dựng xưởng chế tạo súng, đương nhiên Đông Tấn phải trả công cho điều này. Đổi lại Đông Tấn phải giảm thuế cho thương nhân Đại Việt xuống hai mươi phần trăm, đồng thời cho phép Đại Việt thăm dò và khai thác khoáng sản, đương nhiên nếu có mỏ vàng, bạc, kim loại, bảo thạch Đại Việt sẽ đưa về cho Đông Tấn quản lý, thế nhưng nếu có mỏ khác Đại Việt có thể khai thác cùng với Đông Tấn với phần chia Đại Việt ba, Đông Tấn bảy.

Chiêu vương vui mừng quá đổi, không ngờ con đường lại có thể dễ dàng mở ra như thế. Mặc dù hắn không có quyền quyết định nhưng hắn tin chắc sẽ thuyết phục được Đông Tấn quốc vương. Những điều khác không nói, phải biết các khoản vay trong nước các địa chủ, thương gia đều lấy lãi suất đến ba mươi phần trăm, so với Đại Việt thì thật không xứng để xách dép. Hắn không ngại bái tạ Lý Anh Tú nói.

- Thần tạ ơn bệ hạ, bây giờ thần lập tức trở về trình lên quốc vương để phê duyệt.

Lý Anh Tú gật đầu nói.

- Được rồi, đi đi, lần sau tìm đến Bộ ngoại giao, cũng đừng có phiền Trẫm.

Chiêu vương rời đi Lý Anh Tú không khỏi mỉm cười, Lữ Gia ngồi bên cạnh không khỏi khâm phục nói.

- Bệ hạ anh minh, thần tâm phục, khẩu phục.

Đã bàn trước tất cả Lữ Gia rõ ràng ý đồ của Lý Anh Tú. Hắn sử dụng một chiêu bài rất đơn giản mà thời hiện đại các nước lớn như Bắc quốc và Mẽo quốc hay sử dụng đối với các nước nghèo chính là “bẫy tiền tệ”. Các nước lớn ban đầu sẽ cho các nước nghèo vay với lại suất thấp, chờ đợi con mồi cắn câu thì các nước này lại tiếp tục cho vay các gói tín dụng với lãi suất tăng dần để cho các nước nghèo xây dựng lên các công trình như đường xá, cao ốc, cảng biển,... đến một mức độ nào đó những nước nghèo này không thể trả được số nợ khổng lồ kèm theo tiền lãi, thì bọn hắn phải trả nợ bằng cách trao lại cho nước lớn quyền quản lý các công trình mà bọn họ đã vay để xây dựng, đồng thời phải trao luôn một phần chủ quyền, hoặc quyền khai thác tài nguyên khoáng sản cho các nước lớn này. Đó chính là sự đáng sợ của một chiếc bẫy tiền tệ luôn được các nước lớn giăng sẵn chỉ chờ đợi một con mồi ngu ngốc tiến vào.

- Chỉ là, bệ hạ, nếu Đông Tấn có khả năng trả nợ thì sao?

Trần Khánh Dư có chút lo lắng, dù sao Đông Tấn cũng là một cổ quốc lâu đời, khá khó để quật ngã. Lý Anh Tú ngã người dựa ra sau ghế khinh thường nói.

- Không phải khanh đã đánh giá để tái thiết lại Đông Tấn cần một số vốn khổng lồ sao? Hiện tại Đông Tấn là một cái hố sâu không đáy, ném bao nhiêu tiền vào cũng không đủ, một, hai triệu quan chỉ là như muối bỏ bể mà thôi. Vấn đề của bọn hắn nằm chính là ở kiến trúc thượng tầng. Huống chi khanh nghĩ với hai triệu quan của Đại Việt cho vay thì bọn hắn sẽ làm gì?

Trần Khánh Dư suy nghĩ một chút liền nói.

- Với tính cách của vua quan Đông Tấn hiện tại, một phần bọn hắn sẽ dùng để trả nợ cũ, phần khác có lẽ sẽ dùng để tiêu xài phung phí.

- Vậy nếu tiêu hết bọn hắn sẽ làm gì?

Lý Anh Tú lại hỏi, Trần Khánh Dư lập tức trả lời.

- Sẽ tìm Đại Việt tiếp tục vay.

- Vậy vay không trả nổi bọn hắn sẽ phải làm gì đây?

- Lệ thuộc Đại Việt hoặc... bán đi căn cơ của chính mình.

Trần Khánh Dư cuối cùng đúc kết lại một kết luận như vậy. Lý Anh Tú chỉ mỉm cười không nói, tất cả còn phải chờ đợi thêm mấy năm. Hiện tại giá trị khai thác của Đông Tấn chủ yếu đến từ thị trường, dù sao Đông Tấn cũng có đến hơn hai mươi triệu dân chúng, là một thị trường khá lớn mà Đại Việt có thể khai thác được, còn về sau Đông Tấn nhất định Đại Việt phải nắm được. Hắn còn chưa biết sau Đông Tấn lại có thể đi tới đâu, nhưng nếu muốn nắm hoàn toàn Goldland thì đầu cầu phía Đông là Đông Tấn phải chốt giữ được. Lúc đó Đại Việt có thể rảnh rỗi tiến xuống phía Nam.

Viễn Đông quá xa vời, ah8hU nếu không thể chế tạo ra được tàu hơi nước Lý Anh Tú chắc chắn sẽ không tùy tiện tiến quân sang viễn Đông, ngược lại gần bên cạnh có Đông Tấn cũng trù phú không kém, hắn không thể bỏ qua như vậy được. Mục tiêu của hắn cũng không phải là thành lập một hệ thống thuộc địa đến mức Mặt trời không bao giờ lặn như Anh quốc, mà hắn một tạo thành một vành đai, một hệ thống các nước phải phụ thuộc vào Đại Việt, đảm bảo được lợi ích của Đại Việt trên mọi ngõ ngách của thế giới này.

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.