Đế Chế Đại Việt

Chương 437: Winter is coming



Thay thế súng đạn cho quân đội không phải là một việc dễ dàng, huống chi là một số lượng lớn đến như vậy, tuy nhiên nhiên đã được Bệ hạ quyết định Nội các cũng không thể phủ quyết được, huống chi ai cũng biết rõ ràng sang năm sớm muộn cũng sẽ xảy ra một trận chiến, nên việc này cần phải thi hành.

Buổi họp nội các đầu tiên sau đại hôn kết thúc tương đối muộn, Lý Anh Tú dẫn theo Elina đi sang phòng ăn ở lầu hai. Mặc dù chuyển sang nơi ở mới Lý Anh Tú vẫn giữ thông lệ như cũ, cả gia đình phải ăn cơm cùng nhau, trên quan điểm của hắn bữa ăn không chỉ là cung cấp cho nhu cầu của cơ thể mà còn là thời gian để gia đình có thể bồi dưỡng tình cảm với nhau hơn, đặc biệt là khi hắn có tận đến ba bà vợ.

Quả nhiên đến lầu hai An Tư và Kim Đức Mạn đã chờ sẵn, chỉ có Ỷ Lan là không ở, nàng đã ăn cơm trước sau đó dẫn tiểu Tịnh Kỳ đi bú sữa bò rồi. Hai đầu bò sữa cái bây giờ hoàn toàn là vị Tịnh Kỳ phụng dưỡng. Dựa vào tính năng của chuồng Trâu hai cặp bò sữa đã cho ra một năm đến sáu con bò con vẫn tiếp tục được nuôi dưỡng, chăm sóc kỹ càng thậm chí còn được cho ăn thức ăn giá trị tương đương với nuôi một con chiến mã. Điều Lý Anh Tú vui mừng chính là tiểu Tịnh Kỳ ngày càng khỏe mạnh cũng không hề chê sữa bò, ngược lại càng uống càng hăng.

Dùng bữa xong An Tư chậm rãi châm cho hắn một chén trà. Lý Anh Tú mỉm cười chậm rãi thưởng thức, đây chính là nhân sinh. Còn gì tuyệt với hơn khi có ba vị mỹ nhân trái ôm phải ấp, mỗi người mỗi vị như vậy.

- Hôm nay buổi họp đầu tiên nàng cảm thấy như thế nào?

Lý Anh Tú hỏi Elina, hiện tại nàng nắm giữ chức vụ Bộ trưởng Bộ Công thương xem ra đã rất có số má, trong nội các cũng sẽ có quyền nói chuyện. Elina khẽ nói.

- Cảm giác rất mới lạ. Nhưng thiếp cảm thấy làm quân vương như chàng thật sung sướng, chỉ cần chỉ đạo là có thể, không như Nikolai đệ tứ, hằng ngày còn phải giải quyết một đống sự vụ đây.

Lý Anh Tú xem đó như là một lời khen, hắn vòng tay sang ôm cả An Tư và Kim Đức Mạn ngửa mặt lên đắc ý cười lớn.

- Đó chính là nhân sinh, quân vương không cần phải quá tài giỏi, chỉ cần biết dùng người tài giỏi là có thể, nếu không trả lương cho bọn hắn cao như vậy làm gì.

Lý Anh Anh Tú một phần nói đúng nhưng phần lớn lại khoác lác, những quân vương khác phải cố gắng thu quyền lực vào tay mình bởi vì bọn hắn không dám tin người khác, ngược lại Lý Anh Tú nếu không có hệ thống hắn có dám trao quyền hành cho thuộc hạ của mình như vậy hay không?

- Nhưng... Anh Tú, Đại Việt sắp có chiến tranh hay sao?

Đó chính là điều nàng băn khoăn, vừa mới vào nội các ngày đầu tiên nàng đã gặp một đống tin tức và định nghĩ mới rồi, cái gì là lính dù, đổ bộ đường không, cấp quân đoàn, sư đoàn,... những thứ này tạm thời nàng chưa thể hiểu được. An Tư bên cạnh vừa bóc vỏ nho cho Lý Anh Tú vừa nói.

- Chiến tranh chắc chắn là điều xảy ra, ước chừng sang năm Đại Việt và Tây Gốt sẽ có chiến tranh xảy ra.

Lý Anh Tú vừa nghe An Tư nói không khỏi sặc một tiếng kinh dị nhìn nàng hỏi.

- Chuyện này nàng cũng biết?

Tuy nói chuyện này không phải là bí mật nhưng chỉ tồn tại trong nội các mà thôi. Lý Anh Tú tin tưởng trong nội các sẽ không có ai dám tiết lộ ra ngoài, dù đó là người thân của bọn hắn. An Tư đủng đỉnh nói.

- Là Đề Lạp nói ra phán đoán của nàng cho thiếp biết. Từ lúc nghe đến hiệp định giữa Đại Việt và Thiên Vương khả hãn nàng đã nói Thiên Vương khả hãn không có hi vọng, sống giữa hai con hổ thì phải biết khôn khéo như cáo, đường này Thiên Vương khả hãn là lang sói, nên hắn chỉ có thể biến thành đồ ăn mà thôi.

Lý Anh Tú không ngờ Đề Lạp lại có thể dựa vào điều đó mà có thể đoán như vậy. An Tư nói tiếp.

- Chàng cũng đừng coi thường Đề Lạp, một phụ nữ có thể dẫn theo hàng ngàn tộc nhân chạy trốn khỏi kẻ thù truy đuổi ngàn dặm cũng không phải là một người đơn giản.

Nghe An Tư nói Lý Anh Tú cũng gật đầu đồng ý, chỉ là hắn cười nói.

- Chỉ là nàng ta nói sai một điều, Thiên Vương khả hãn chỉ sống giữa một con hổ mà thôi, Tây Gốt chỉ là con mèo.

Lúc này cả người Lý Anh Tú tỏa ra bá khí, khí thế tự tin hơn bao giờ hết, Kim Đức Mạn bên cạnh đôi mắt không khỏi tỏa sáng, nàng yêu thích chính là dáng vẻ tự tin này của hắn. Elina không khỏi lo lắng nói.

- Chàng cũng đừng chủ quan. Tây Gốt dù sao cũng là một cổ quốc hùng mạnh từ lâu, hiện tại càng ngày càng phát triển, huống chi Tây Gốt cũng có một đồng minh quan trọng chính là Thần Giáo.

Tây Gốt là một nước theo tín ngưỡng của Thần giáo, mặc dù không thuộc hệ thống Thần quốc dưới sự trị vì của Thần giáo, thế nhưng ở Tây Gốt Thần giáo có sự ảnh hưởng không nhỏ, hoặc đúng hơn mà nói thì hai bên chính là đồng minh thân cận với nhau. Elina nói tiếp.

- Theo thiếp biết thì Tây Gốt có năm đặc khu, chia là làm 9tXZU Trung thành, Bắc thành, Nam thành, Tây thành và Đông thành. Trong đó quốc vương Tây Gốt đã làm chủ được Trung thành, Đông Thành và Bắc Thành. Hiện tại hắn vẫn muốn thu phục hai nơi còn lại. Lực lượng quân chính quy trong tay có ít nhất là ba mươi vạn. Thần quốc có bảy quốc gia, dưới sự trị vì của Thần giáo, thế nhưng hiện tại ba Thần quốc phía Nam đang rất hỗ loạn vì một tôn giáo khác gọi là Kito giáo không biết ở đâu ra, tuy nhiên đây không phải là vấn đề. Dù sao lực lượng của Thần giáo khá mạnh mẽ. Nếu hỗ trợ Tây Gốt Thần giáo có thể phái đi không dưới mười vạn người.


Làm Phó hội trưởng Hoa Hồng Đen thương hội Elina từng nắm trong tay một lực lượng tình báo rất khổng lồ, nàng biết rõ được tình hình của Tây Gốt và Thần quốc là như thế nào. Hai bên cộng lại ước chừng có sáu mươi vạn, lực lượng gấp mười lần Đại Việt, dưới cái nhìn không chuyên của nàng đây thực sự tương tự như châu chấu đá xe. Lý Anh Tú mỉm cười nói.

- Chiến tranh không chỉ đơn thuần như vậy, nàng yên tâm, Đại Việt mạnh mẽ hơn nàng nghĩ rất nhiều.

Dù sao Đại Hán có đến một triệu quân lúc đó Đại Việt ở Hàn quốc chỉ có năm ngàn quân vẫn còn dám cà khịa huống chi Tây Gốt và Thần giáo đây. Dù sao chiến tranh không thể dùng phép tính một cộng một bằng hai được.

- Anh Tú, thiếp dự định trong tháng đến sẽ trở về Hàn quốc.

Nói chuyện một lúc Kim Đức Mạn khẽ nói. Lý Anh Tú giật mình, bấy lâu sống trong ôn nhu hắn lại quên mất Kim Đức Mạn và tiểu Tịnh Kỳ phải trở về Hàn quốc đây. Kim Đức Mạn nói.

- Dù sao thiếp cũng đã rời Hàn quốc một thời gian dài. Huống chi ở đây thiếp cảm thấy mình rất vô dụng, về Hàn quốc thiếp có thể xây dựng Hàn quốc trở thành một đồng minh quan trọng cho Đại Việt.

Thực ra nàng rất hâm mộ An Tư và Elina. An Tư hiện tại đã là một chủ xưởng lớn, Elina vừa đến cũng đã có thể đảm nhiệm chức Thứ trưởng, còn nàng đến Đại Việt cũng chỉ chăm sóc tiểu Tịnh kỳ, bồi bạn cùng Ỷ Lan mà thôi, mọi thứ ở Đại Việt dường như nàng chưa thể hòa nhập được. Lý Anh Tú nói.

- Nàng ở Đại Việt chưa được bao lâu, huống chi mẹ cũng rất thương nhớ tiểu Tịnh Kỳ. Nếu không... để qua lễ Tết rồi nàng lại đi.

Kim Đức Mạn cắn môi không nói, nàng hiện tại vẫn có hai luồng tư tưởng: Đi và ở lại. Lý Anh Tú khẽ kéo nàng vào lòng hôn chụt một cái mỉm cười nói.

- Huống chi nàng không cần làm gì cả, cố gắng cho thêm Tiểu Tịnh Kỳ thêm vài đứa em trai em gái là được rồi.

- Chàng nghĩ ngon lắm.

Kim Đức Mạn khẽ hừ một tiếng, hắn nghĩ nàng là cái máy đẻ đây, thế nhưng cũng không nhắc đến chuyện trở về nữa. An Tư và Elina cũng không khỏi nhìn bụng mình. Kim Đức Mạn nhỏ nhất nhưng đã làm mẹ, bao giờ mới đến lượt hai nàng đây.

==================Ta là đường phân cách==============

Thời gian thấp thoát thoi đưa, tháng mười một đã đến, tuyết đã từ cuối tháng mười phủ xuống Đại Việt. Tuy nhiên khác với những năm trước mùa Đông là mùa nghỉ ngơi, thì Đại Việt làm việc càng trở nên gấp rút hơn. Nông dân thì dựng lên nhà kính để trồng các loại rau phục vụ cho mùa Đông, công nhân thì càng làm việc hết năng suất, bởi bọn hắn biết đến tháng mười hai các dòng sông sẽ kết băng, khi đó các nhà máy cũng sẽ dừng hoạt động, lúc này bọn hắn tăng năng suất đề bù vào khoảng thời gian trống đó.
Lý Anh Tú cũng như thường ngày làm việc, mùa Đông hắn lại càng bận rộn hơn, bởi mùa Đông đồng nghĩa với nhu cầu dân sinh cao hơn, tuy Đại Việt đã hai năm không có mưa bão như tuyết đọng, núi lở vẫn là có, nhu cầu của người dân trong mùa Đông yêu cầu triều đình và chính quyền địa phương phải có sự theo dõi sát sao để có thể phản ứng nhanh nhất khi có chuyện xẩy ra. Lý Anh Tú hạ lệnh cho quân đội các Sư đoàn đóng tại địa phương khi xảy ra thiên tai phải lập tức xuống địa phương hỗ trợ cho lực lượng an ninh ở đây cứu trợ dân chúng. Ỷ Lan Thái hậu cũng lệnh cho Hội Chữ thập đỏ phía dưới luôn trong tình trạng sẵn sàng.

“Đinh, toàn bộ lính đánh thuê của ký chủ đã tử trận đã thu hồi vào trong hệ thống”.

==========++

Đề nghị buff đậu để có thêm động lực viết chương cuối tuần bạo nào :3

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.