Đế Chế Đại Việt

Chương 447: Lệnh phát binh



Dùng suốt gần một buổi thảo luận cuối cùng thì luật bảo hộ phá sản đầu tiên trên dị giới này cũng được ra đời. Dự luật này Lý Anh Tú dựa trên luật bảo hộ phá sản của Mẽo quốc thời hiện đại, sửa đổi một chút để phù hợp với tình hình hiện đại. Luật bảo hộ phá sản này có rất nhiều điều luật, nhưng có thể gói gọn cho phép con nợ có thể tạm hoãn trả nợ và bắt đầu công cuộc tái thiết dưới sự giám sát của Bộ công thương, trong khi chủ nợ cũng có thể nhận được tiền nợ, hoặc nhận được nhiều hơn từ phần thanh lý chủ xưởng phá sản.

Tuy nhiên không phải ai cũng có thể được chấp thuận hoãn nợ để tái thiết. Cụ thể, doanh nghiệp, xưởng sản xuất muốn tái thiết phải trình lên Bộ Công thương và được thông qua, thực hiện tái thiết dưới sự giám sát của Bộ Công thương và chủ nợ, tiền nợ phải được trả bằng lợi nhuận qua từ kỳ. Nếu không đáp ứng đủ được điều kiện này thì sẽ phải chuyển sang bước thứ hai chính là thanh lý tài sản để trả nợ.

Lý Anh Tú cũng chấp nhận phương án cho phép Ngân hàng cho các chủ xưởng, xí nghiệp vay vốn, đồng thời cũng thêm vào luật Bảo hộ phá sản đối tượng ưu tiên được trả nợ đầu tiên phải là Ngân hàng, tiếp đó mới đến các chủ nợ, nhà cung ứng nguyên liệu, hợp tác,...

Với chính sách Bảo hộ phá sản này Lý Anh Tú hi vọng có thể cho các chủ xưởng, doanh nghiệp một đường lui, qua đó có thể kích thích tinh thần kinh doanh của bọn họ, có thể đóng càng nhiều hơn về thuế khóa.

Elina nhìn Lý Anh Tú đôi mắt càng tỏa sáng, không hổ là nam nhân của nàng đây, dường như không một vấn đề gì có thể làm có được hắn. Cuối cùng Lý Anh Tú nói.

- Bộ văn hóa chuẩn bị tài chính, Trẫm muốn tại Thăng Long xây một nhà bảo tàng lớn, bên trong đó trưng bày toàn bộ những chiến lợi phẩm của Đại Việt trong các cuộc chiến tranh từ trước đến nay. Nơi nay cử Vũ cảnh canh gác, mọi dân chúng đều có thể đi CiFXD vào bên trong tham quan. Phải có thuyết trình bên trong đó, có những bức tượng nhỏ về các anh hùng trong cuộc chiến. Trẫm muốn thế hệ sau này không được lãng quên, để có một đất nước Đại Việt hùng mạnh đã có những anh hùng đã phải hi sinh xương máu của mình.

- Thần tuân chỉ.

===============Ta là đường phân cách=================

Tháng một qua đi, bước sang tháng hai, Kim Đức Mạn và Tiểu Tịnh Kỳ cuối cùng cũng rời đi. Bé con lúc rời đi dường như còn không muốn, miệng cứ kêu bi bố “papa” liên tục, thế nhưng dù không muốn nàng vẫn phải đi. Không chỉ là Ỷ Lan không muốn mà kể cả hai vị hoàng hậu cũng không nỡ tiểu Tịnh Kỳ, oán trách Lý Anh Tú vì sao không cố gắng giữ hai mẹ con nàng lại đây.

Lý Anh Tú trong lòng cũng tràn đầy ngổn ngang, trong cung thiếu đi tiếng trẻ nhỏ, thiếu đi sự quấy phá của tiểu Tịnh Kỳ không biết sao lại trống vắng đến như vậy. Dù bé con không giống như cái tên của nàng ngoan ngõan hiền dịu mà cực hiếu động, nhưng cũng vì vậy mà Lý Anh Tú cũng rất ưa thích, thường xuyên để thời gian để đùa chơi với nàng đây.

- Bệ hạ, ngài đã ngồi ở đây suốt một tiếng đồng hồ rồi.

Trần Thư không khỏi lo lắng nói. Bệ hạ đã ngồi nhìn vào bãi cỏ suốt một tiếng đồng hồ rồi, nơi này bình thường vẫn là nơi Bệ hạ vui đùa cùng tiểu công chúa và ba vị hoàng hậu. Hiện tại tiểu công chúa theo Đông Phương hoàng hậu về nước. Hai vị hoàng hậu còn lại người thì đi bộ công thương, người thì đi xưởng rượu, thực sự lúc này bệ hạ cô đơn. Lý Anh Tú bỗng nhiên nói.

- Trần Thư, khanh năm nay đã bao nhiêu tuổi?

Trần Thư ngạc nhiên, thế nhưng vẫn nói.

- Bẩm bệ hạ, thần đi theo bệ hạ từ năm hai lăm tuổi đã đến năm thứ bảy, năm nay thần ba mươi hai tuổi.

Lý Anh Tú lại hỏi.

- Bằng tuổi khanh người ta đã yên bề gia thất, khanh xem, Trẫm cũng có ba vị hoàng hậu, Phạm Cự Lượng có vợ càng sớm, Nguyễn Phi Khanh Trẫm nghe nói đã cưới nàng thiếp thứ năm, khanh nói xem vì sao khanh vẫn chưa có vợ?

Trần Thư:...

Hắn thật không biết nói gì, chẳng lẽ lại nói vì hắn ế? Như vậy mặt mũi còn đâu? Lý Anh Tú chậm rãi nói.

- Đã thích thì phải tấn công dồn dập hâm nóng liên tục. Tình yêu thực ra đơn giản như một chiếc bánh bao chay, khanh cần phải giữ đúng nhiệt độ, cách thủy lâu dài thì nó mới thật thơm ngon. Trẫm nghĩ thời gian khanh bên cạnh Trẫm cũng đã rất nhiều, đã đến lúc khanh phải chăm lo đến cho cuộc sống của mình hơn.

Quả thực sáu năm nay Trần Thư tựa như một Thái giám tổng quản, không, còn hơn cả vậy, không chỉ là vì là cận vệ, hắn còn là người nắm lịch trình, chủ động sắp xếp công việc cho Lý Anh Tú tựa như một thư ký đúng nghĩa. Một ngày hai mươi bốn giờ ngoài trừ lúc đi vệ sinh ra gần như Trần Thư đều túc trực bên cạnh Lý Anh Tú.

- Bệ hạ, chẳng lẽ ngài lại không cần thần nữa?

Trần Thư ánh mắt đỏ lên, một nam tử hán không ngờ lại dễ khóc đến vậy. Lý Anh Tú chỉ dửng dưng nói.

- Vì khanh không nghe lời Trẫm.

- Thần trước giờ trung tâm cảnh cảnh, luôn nghe theo lời bệ hạ.

Trần Thư cảm thấy thực oan uổng, lòng trung thành của hắn có ông trời chứng giám, trước đến giờ hắn chưa hề cãi lại bất kỳ một mệnh lệnh nào của bệ hạ. Lý Anh Tú đột nhiên hỏi.

- Vậy Trẫm muốn khanh đi Bộ Tư lệnh hải quân báo danh khanh muốn không?

Trần Thư lập tức lắc đầu.

- Thần chỉ muốn ở bên cạnh hầu cận bệ hạ.

Lý Anh Tú vỗ ghế nói lớn.

- Đấy, khanh có nghe lời Trẫm đâu. Người đến, truyền lệnh Trẫm tạm thời cách chức Trần Thư vì tội bất tuân mệnh lệnh, hạ quân hàm xuống cấp Đại úy, đem đi Tư lệnh Hải quân báo danh cho Lê Chân sắp xếp. Khi nào còn chưa có vợ thì chừng đó chưa được phục chức.

Trần Thư: Wtf!

Cuối cùng dù có kháng cự Trần Thư cũng bị bắt đi tư lệnh Hải quân báo danh, Lê Chân đương nhiên hiểu ý của Lý Anh Tú, bổ nhiệm Trần Thư làm đội trưởng đột chiến đội trên khu trục hạm 405 do Trinh Nương điều hành (lúc này đã là Thiếu tá).

Giữa tháng hai năm đó một sự kiện mà Lý Anh Tú chờ đợi cuối cùng cũng đã xảy ra. Tiểu cường Vinhem quốc vương cuối cùng cũng đã chính thức khai chiến với Philp đại công. Nội chiến Gemanic chính thức bùng nổ. Thế nhưng điều làm Lý Anh Tú buồn cười chính là nguyên nhân dẫn đều cuộc chiến này bùng nổ chính là do Vinhem quốc vương bị cắm sừng. Người cắm sừng hắn không ai khác lại chính là Đại vương tử. Ám bộ đã sắp xếp truyền tin tức cuộc gặp mặt của Đại vương tử và vương phi thứ mười ba của Vinhem quốc vương vào trong hoàng cung, kết quả Đại vương tử bị bắt quả tang, vua Vinhem tức giận bắt giam Đại vương tử, Philp đại công lập tức dấy binh yêu cầu Vinhem phải thả Đại vương tử. Vua Vinhem đương nhiên không chịu, kết quả cuộc chiến như vậy nổ ra.

Chỉ là quy mô hiện tại vẫn tương đối nhỏ, mới chỉ là lực lượng cung đình và lực lượng của Philp đại công mà thôi. Lý Anh Tú nói.

- Truyền lệnh Trẫm cho Ám bộ, càng phải quấy nước nơi này đục lên. Đại Việt sắp phát binh, Trẫm không muốn lực lượng quý tộc của Gemanic lại đứng ngoài cuộc chiến này.

- Tuân lệnh bệ hạ. Còn một tin tức nữa từ Đông thành báo lại, chính là quân của Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã lần nữa tập kết chuẩn bị xuất phát bình định thành Đa Quỷ, Thiên Vương khả hãn báo nguy gửi người xin bệ hạ cứu viện, hắn đồng ý quy phục, thậm chí dâng thư tỏ ý muốn trở thành một phần của Đại Việt.

Ám bộ vâng lệnh một tiếng lại báo cáo. Lý Anh Tú khẽ ngã người ra sau. Thiên vương khả hãn đến lúc chết mới chịu quy hàng, Lý Anh Tú nói.

- Truyền lệnh Trẫm, để Bộ ngoại giao xúc tiến nhanh chóng ký kết văn bản này.

- Tuân lệnh bệ hạ.

Báo cáo xong, bóng đen Ám bộ lập tức biến mất. Lý Anh Tú hướng ra ngoài hô lớn.

- Trần Thư, triệu tập Viện chiến lược quốc gia, Bộ trưởng Bộ quốc phòng đến gặp Trẫm.

Viên Bách hộ từ bên ngoài đi vào khom người nói.

- Bẩm bệ hạ, Trần cục trưởng đã bị biệt phái đi Hạm đội Bắc Dương rồi.

Lý Anh Tú giờ mới nhớ ra hắn cho Trần Thư nghỉ phép đi tán gái đây. Thói quen khó bỏ, hắn nói.

- Được rồi, vậy ngươi đi nhanh đi.

Rất nhanh những người cần thiết đều đã tập hợp vào bên trong văn phòng làm việc của Lý Anh Tú. Hắn hỏi.

- Hiện tại quân đội đã chuẩn bị đến đâu rồi?

Lê Phụng Hiểu đã chuẩn bị cẩn thận nói.

- Bẩm bệ hạ, quân đội các nơi đã sớm huấn luyện sẵn sàng chờ đợi mệnh lệnh. Lương thảo, quân nhu cũng đã tập kết về thành Triệu Phong hoàn tất. Vũ khí mới cũng đã được trang bị ưu tiên cho Quân đoàn một.

Đại Việt từ năm ngoái đã sớm chuẩn bị cho cuộc chiến tranh, từ năm ngoái đến giờ lệnh chuẩn bị sẵn sàng cơ động chưa lúc nào được giải trừ, dù là ngày tết các binh sĩ cũng không được nghỉ phép về quê. Hiện tại mười vạn binh mã của Đại Việt chỉ chờ mệnh lệnh của Lý Anh Tú mà thôi.

Lý Anh Tú gật đầu nói.

- Được, như vậy Trẫm hạ lệnh phát binh cứu viện Thiên vương khả hãn, thu phục lại quốc thổ thuộc về Đại Việt. Trẫm lệnh cho khanh, Ngô Tuấn, Trần Quốc Tuấn, Đào Duy Từ thành lập Bộ chỉ huy tiền phương có toàn quyền quyết định ngoài chiến trường.

Bởi điều kiện thông tin hạn chế, Lý Anh Tú không thể chỉ thị từ xa, chỉ có thể để cho ba vị siêu cấp đại BOSS tự thành lập một bộ chỉ huy tiền phương có toàn quyền quyết định mà thôi. Lý Anh Tú nói tiếp.

- Hạ lệnh cho Quân đoàn một, và Sư đoàn Thánh Dực lập tức cơ động về phía Goldland đánh bại địch nhân, chịu sự chỉ đạo trực tiếp từ bộ chỉ huy tiền phương. Hạ lệnh cho Nguyễn Chế Nghĩa điểm hai ngàn Vũ cảnh, ba ngàn cảnh sát đi theo quân đóng vai trò hiến binh.

- Tuân lệnh bệ hạ.

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.