Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 23: Con gái từ trên trời rơi xuống.



Nguồn dinh dưỡng của ‘chị gái’ đang nằm trước mặt nhưng trong tay Anh Quân ngoài thiên phú ra thì hắn chẳng có một món vũ khí nào, hiện tại thứ hắn cần lấy đó chính là nước trong cây tre, loại nước thần thủy mà Biết Tuốt cho rằng rất tốt.

[Nhanh lên, trước khi người mẹ, chị gái và Minh Tiêu bò tới đây anh phải lấy được nước trong thân tre này ra vào uống vào người mình.]

“Có nhất thiết phải uống vào cơ thể tao ngay và liền không?” Anh Quân cảm thấy lo lo vì dù sao đây cũng là loại nước hình thành trong cơ thể của vật biến dị, lỡ như uống vào hắn có mệnh hệ gì thì biết phải làm sao.

[Anh nghi ngờ khả năng của tôi sao? Chính bản thân anh cũng đã dùng thiên phú ‘đôi mắt dược sư’ nhìn thử rồi mà. Đừng lề mề nữa tôi muốn anh đi cứu thế giới chúng ta lại trên một con thuyền, yên tâm dù có chết tôi cũng sẽ không hại anh.] Biết Tuốt đứng nghiêm như thể tuyên thệ. [Đôi mắt có thể lừa dối anh, bộ não, cảm xúc, sự hiểu biết có thể lừa dối anh nhưng Biết Tuốt tôi đây thì không.]

Anh Quân vẫn hơi lưỡng lự, hắn rất hiếm khi đặt niềm tin vào người khác, đối với hắn chỉ có bản thân mới là người đem lại hạnh phúc cho chính mình, điều này chưa bao giờ sai, dù bây giờ hay sau này vẫn thế. Nhưng lúc này… đúng là nên thử tin Biết Tuốt một chút.

Hắn xoa tay, không dao thì dùng lực thử xem có bẻ được cây tre này hay không, dù sao nó cũng chỉ bằng bắp tay hắn, thân cao 20 đốt.

Hắn nắm lấy thân tre vận sức bẻ mạnh.

Rắc.

Cây tre gãy làm đôi, hắn vô cùng kinh ngạc nhìn khúc tre mình đang cầm trên tay. “Nó mềm hơn tao tưởng.”

Dứt lời hắn ném thân tre trên đi bẻ thêm đoạn nữa, để lộ ra đốt chứa nước thần thủy, một lượng nước khá lớn, chứa đầy hai đốt tre cuối, bên trong có vô số sợi xanh li ti đang trôi lơ lửng hệt như con nòng nọc có màu xanh, đuôi chúng nối thẳng xuống mặt đất.

[Uống lẹ đi chúng sắp tìm tới rồi.] Biết Tuốt dục, trông nó còn sốt ruột hơi cả hắn.

Anh Quân ngó vào ngửi ngửi, mùi thơm nhàn nhạt, khi đưa miệng tới hút, nước trôi qua vòng họng mát lành hệt như loại nước khoáng tinh khiết nhất, bất giác hắn uống hết lúc nào không hay.

“Không!!!”

Phía sau vang lên tiếng hét chói tai. Người mẹ đã tìm được hắn, hai mắt bà ta sưng lên như thể muốn rơi khỏi tròng mắt, bộ quần áo trên thân ban đầu đẹp đẽ giờ đây bỗng biến thành một lớp da người lở loét, bà ta tiến về phía hắn.

[Bà ta chính là người mẹ do cây tre biến dị tạo ra, vì phân tách linh lực vừa tạo thế giới vừa tạo ra phân thân, lại tạo ra dinh dưỡng nên rất yếu không cần sợ, sợ là sợ bọn phía sau kìa.]

Theo sau là đứa nhóc màu xanh, lúc chạy tới gần hắn nó bỗng tăng tốc độ phóng tới vươn hay tay hướng về phía Anh Quân.

Anh Quân hoảng hốt muốn chạy cũng muốn nghe thử lời khuyên của hệ thống nhưng lúc này nó lại im lặng tới lạ thường. Tốc độ của đứa trẻ rất nhanh, thoáng mắt đã ôm cứng lấy cổ hắn, hai chân kẹp chặt qua ngực hắn, khuôn miệng đầy răng nhọn hoắt mở ra.

“Mẹ ơi!”

Tiếng gọi như sét đánh giữa trời quang bổ xuống đầu hắn, Anh Quân đứng đơ ra không biết phải xử lý tình huống này như thế nào.

Người mẹ thật sự của nó thì phát rồ gào lên: “Trả con lại cho tao!”

Chị gái quay đầu lại, gầm lên một tiếng: “Giết mụ ta!”

Lời vừa vang Minh Tiêu không biết đã đến đây từ bao giờ lập tức hành động, cô nàng điều ra thiên phú ‘bước nhảy của ếch’ chộp tới, ngay ở trên cao đảo người, điều thêm ‘phi tiêu chỉ thiên’ đâm người mẹ khốn khổ thành một cái sàn.

Chị gái vẫn đang bấu chặt trên người hắn, không ngừng gọi mẹ. Anh Quân không biết phải làm gì, đầu điên cuồng gọi Biết Tuốt.

“Đến giờ phút này mày còn dám trốn, mau chui ra đây giải thích mọi chuyện. Tự nhiên tao lại bị nó nhận làm mẹ là thế nào?”

Hắn nhìn ‘con gái’ quái vật đang bám trên người mình. Nó gương đôi mắt trắng dã, hàm răng nhọn hoắt ra cười hì hì với hắn khiến hắn sợ tới mức không dám động đậy, cũng chẳng dám hất nó ra.

[Tinh tinh tinh.] Âm thanh vang lên trong đầu hắn. [Tôi mới nâng cấp tiếng chuông báo, anh thấy hay chứ?]

“Dẹp mẹ nó đi, vào chuyện chính!” Anh Quân quát ầm lên, Minh Tiêu vẫn đang đứng trước mặt hắn, trông điệu bộ thì chắc là chưa được giải thoát khỏi ‘ảo mộng rừng tre’.

Biết Tuốt hắng giọng: [Lúc nãy tôi không dám nói với anh, nếu uống hết nước thần thủy tức là uống hết nguồn dinh dưỡng của đứa nhỏ đồng thời cũng uống đi tình yêu thương của mẹ. Từ đó tình yêu thương của mẹ sẽ chuyển vào người anh, và con gái sẽ xem anh là mẹ, nó sẽ nghe lời anh, anh sẽ thoát được khỏi đây.]

Đầu Anh Quân như muốn nứt ra, thật không ngờ 30 năm làm người hắn lại bị một hệ thống lừa gạt, lừa tới mức có luôn một đứa con. “Nếu vậy thì vụ uống nước thần thủy nhằm tăng linh lực là hoàn toàn không có đúng không?”

Biết Tuốt ấp úng: [À... thì... cũng hên xui mà, mọi chuyện bây giờ vượt qua sự kiểm soát của tôi nên rất có thể sẽ có biến số.]

“Câm họng!” Hắn nổi đóa. “Vậy là mày không biết gì nhưng vẫn làm liều để tao uống cái thứ ‘tình yêu của mẹ’ đó đúng không? Mau cút ra đây, đứa con này là của mày thì mày nhận lấy.”

[Ấy ấy, kí chủ xin hãy bình tĩnh. Đừng làm đứa nhỏ sợ, giờ nó là con anh đấy, nó sẽ nghe lời anh, nghe răm rắp luôn.]

“Mẹ, sữa sữa.” Đức bé nỉ non gọi, cọ mặt vào cổ Anh Quân khiến người hắn nổi hết da gà da vịt, run tới mức chân sắp đứng không vững.

[Thấy không thấy không, con anh thật sự rất yêu thương anh, mau mau ra lệnh cho nó giải thoát tất cả chúng ta khỏi ‘ảo mộng rừng tre’ đi ra ngoài anh muốn giải quyết nó như thế nào đều được.]

Anh Quân nhịn xuống tức giận, nhẹ giọng nói với đứa bé: “Này thả bọn tao ra khỏi đây đi.”

Biết Tuốt trưng ra vẻ mặt sung sướng khi người gặp họa, hướng dẫn: [Anh phải sử dụng giọng của một người mẹ.]

Nói rồi nó thay đổi vẻ bề ngoài, trên đầu vấn một chiếc khăn nhung giống hệt nhân vật chó sói giả làm mẹ dê trong câu chuyện cổ ‘chó sói và bảy chú dê con’ hắng giọng chỉ bảo: [Con gái ngoan, bây giờ chúng ta đi tìm sữa uống được không, nhưng ở nơi này thì mẹ không tìm sữa được, con chịu khó đưa chúng ta ra ngoài để mẹ tìm sữa cho nhé. Đấy nói vậy đó, mau lên.]

Mặt Anh Quân sượng ngắt, hắn nhìn về phía Minh Tiêu, thấy cô bé vẫn đứng ngây ra như phỗng, chứng tỏ vẫn chưa thể nào thoát khỏi khống chế, nơi này chỉ có mình hắn với hệ thống, chuyện mất mặt với hệ thống quá nhiều hắn cũng không cần phải e ngại nữa, vì thế quyết định nhắm mắt làm lẹ cho xong.

Mặt hắn hệt như bị táo bón, miệng mở ra khô khốc lặp lại lời Biết Tuốt: “Con gái, con mau thả mẹ ra khỏi đây... để mẹ đi tìm sữa cho con được không?”

Biết Tuốt ôm bụng cười lăn lóc trong não hắn, đầu hắn vì thế mà nhói lên, lần nữa cơ thể lại kêu gào bạo lực, hắn rất muốn tự moi não mình kéo con mắm hệ thống ra bỏ vào lu muối hàng tỉ năm cho tới khi nó mục nát thối rữa rồi lại đem ra phơi khô, đập dẹp muối tiếp.

“Mẹ!” Đứa nhóc hét lớn một tiếng, ôm hắn dụi đầu vào cổ hắn đầy yêu thương, hàm răng sắc nhọn cạ qua cổ hắn làm sống lưng Anh Quân lạnh toát, hắn thầm cầu trời khấn phật cho đứa con gái dở hơi trên người mình nhanh nhanh thả hắn ra ngoài.

“Sữa đi, sữa đi, uống sữa.” Nó hét lên, tiếng hét chói tai tới mức toàn bộ lá tre trong rừng rung rinh, mặt đất chấn động, lát sau mọi thứ như thể một mô hình bị xô ngã, từ từ rã ra đổ ầm xuống biến mất.

Gió lạnh thổi qua, không gian xung quanh là một đống đổ nát. Anh Quân nhận ra nơi này chính là nhà bác Vương, nhưng hiện tại chỉ còn lại vách tường, nền nhà, bàn ghế và mọi thứ đều đã bị phá hủy.

“Anh Anh Quân.” Minh Tiêu mở miệng gọi.

Anh Quân nhìn về phía cô. Minh Tiêu nghiến răng thủ thế cong người, mái tóc đỏ rực múa may loạn xạ như thể muốn tấn công về phía anh.

“Em ổn chứ? Em nhận ra anh là ai không?” Anh Quân vội hét lớn, đứa bé trên người ôm hắn chặt cứng.

“Nó là quái vật, anh ném nó ra ngoài em xử nó cho.” Minh Tiêu chỉ thẳng vào bé gái.

Răng rắc.

Phần phía sau lưng của bé gái nứt ra hai đường thẳng, máu ứa ra nhuốm đỏ lưng nó, từ nơi đó mọc lên hai cành tre xương xẩu, không ngừng vươn lên cao, cành tre sắc nhọn phát ra ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, người nó cũng bắt đầu dài ra.

[Không ổn rồi, đứa bé đang bước vào giai đoạn quái vật hóa hoàn toàn, độ quái vật hóa của nó bây giờ đã là 100. Mau ném người xuống chạy!]


Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc