Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 24: Vay mượn.



Anh Quân cố gắng gỡ đứa nhóc đã biến dị thành quái vật ra khỏi người nhưng nó bám cực kỳ chặt, phần chân bắt đầu tiến hóa thành lớp rễ tre màu đỏ cứng ngắc quấn lấy người hắn. Phía ngoài Minh Tiêu ra sức dùng ‘phi tiêu chỉ thiên’ đâm liên tục nhưng vô dụng, với linh lực cấp C cô không thể nào làm tổn thương đến quái vật cấp A với nguồn linh lực 8000.

“Mày mau cút khỏi người anh ấy, mau cút!” Minh Tiêu gào lớn, thiên phú ‘hơi thở của rồng’ không ngừng phun trào ra xung quanh người cô, các chỉ số trong cơ thể không ngừng thay đổi.

Vốn độ biến dị của cô được Anh Quân điều trị giảm xuống 96 giờ lại tăng lên vùn vụt chỉ còn một chút nữa thôi sẽ chuyển thành Chủng phàm ăn.

[Không ổn không ổn, không thể thoát khỏi đứa nhóc này được rồi. Ký chủ anh tự bày mưu tính kế sống sót thôi.]

Nói xong hệ thống liền im bặt, có lẽ nó biết không thể sống nên đang thu dọn hành lý chuẩn bị chuồn.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Anh Quân quyết định dùng thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ mong muốn tìm ra được điểm yếu của quái vật trước mặt.

Không gian tối sầm lại, cả người hắn đang dần bị bộ rễ quấn chặt, đứa bé vẫn không ngừng gọi mẹ bên tai hắn, lúc này hắn nhìn thấy một khối u màu đỏ trong cơ thể đứa bé, nó nằm ngay bụng vị trí rốn, điểm đỏ này đang không ngừng lớn lên.

[Tinh.] Tiếng kêu vang lên trong não hắn. Anh Quân lần đầu tiên xuất hiện trạng thái vui mừng khi nghe thấy âm thanh này.

[Oni chan, đó là một khối mầm bệnh, chính nó khiến cho đứa bé quái vật hóa.]

“Vậy nếu loại nó ra khỏi cơ thể đứa bé có thể cứu được nó hoặc ngăn lại quá trình quái vật hóa không?”

[Tôi cũng không biết, nhưng anh hãy thử, dù sao ‘đường đao tinh chuẩn’ của anh tôi tin chắc chắn không đơn giản chỉ là nhìn thấy điểm yếu của đối thủ. Oái!]

Biết Tuốt vỗ bàn phím, hưng phấn tới phát điên, hét ầm lên: [Má nó, anh biết tôi thấy gì không, chỉ số linh lực của anh nhảy lên, con mẹ nó nó nhảy lên, 0 1 2 3... 1000, 7000, 8000! Đụ má nó tăng ngang với đứa con của anh luôn! Nhanh lên muốn làm gì thì làm đi, có linh lực rồi kìa. Tôi phải ghi lại chỉ số quái dị này mới được!]

Anh Quân vừa phải đối phó với từng cơn bóp nghẹt đến khó thở của quái vật hóa bên ngoài, bên trong còn phải đối đầu với sự la hét điên cuồng của con mắm hệ thống, não hắn lúc này như thể vang lên còi báo động, muốn nổ tung ngay tức khắc.

“Minh Tiêu đưa anh con dao lẹ lên.” Hắn hét lớn, thu lại thiên phú, tốc độ của Minh Tiêu cực nhanh, dường như chỉ trong tích tắc đã về nhà lấy dao và quay lại.

Ngay lúc thiên phú của Anh Quân vừa rút, một mũi dao bay về phía hắn. Hắn chụp được lần nữa khởi động thiên phú “đường đao tinh chuẩn” cảnh tượng lại hiện ra, lần này hắn vươn tay đâm thẳng vào vị trí có u nhọt màu đỏ kia, nghiên lưỡi cắt nhẹ một đao gọt rụng thứ u nhọt đó khỏi người đứa bé.

U nhọt màu đỏ rơi ra khỏi cơ thể, vừa chạm mặt đất màu sắc từ đỏ chuyển về đen, hóa cứng rồi vỡ nát tan thành bụi đất, sức ép trên người hắn liền biến mất, tiếng khóc của đứa trẻ nhỏ dần giống với tiếng của con người, oa oa kêu bên tai hắn.

Thu lại thiên phú hắn ngạc nhiên khi thấy đứa nhỏ đã có được lớp da của con người, tóc mọc ra nhưng là tóc xanh.

“Mẹ, sữa sữa, oa oa...” Đứa nhóc khóc ầm lên trong lòng hắn, trườn xuống cắn lên ngực hắn.

“Ấy ấy, tao không phải là mẹ mày, này này.” Hắn hấp ta hấp tấp kéo đứa bé ra, giờ thì nó nhẹ tênh như một đứa nhỏ con người được một năm tuổi, khá bụ bẫm dễ thương.

Minh Tiêu thấy anh trai hàng xóm đã an toàn, cơ thể cũng dần thu lại thiên phú, nhưng do dùng thiên phú quá độ di chứng đã xảy ra.

Xung quanh người cô như bao trùm một luồng hắc khí, khuôn mặt hằn lên nét dữ tợn, cô hùng hổ bước tới, chống nạnh quát lớn: “Anh tha cái thứ giẻ rách này về làm gì? Mau ném nó đi, nó là quái vật đó.”

Nói rồi cô bé nhảy lên cướp đứa trẻ khỏi tay Anh Quân, ném nó xuống đất lăn ba vòng. Đứa trẻ ngừng khóc ngước mắt lên nhìn Minh Tiêu, từ từ đứng lên, mở lớn miệng khóc to.

“Câm họng lại!” Minh Tiêu gằn giọng, siết tay thành đấm lao lên. Đứa bé nhẹ nhàng đỡ được cú đấm của cô, cả hai lao vào nhau cào cấu, ôm nhau lăn lê trên mặt đất, đứa khóc đứa hét chẳng đứa nào chịu đứa nào.

Minh Tiêu nện một đấm vào mặt đứa trẻ, miệng gào lên: “Mày mau cút đi, đồ quái vật!”

Đứa trẻ nghiêng đầu né được, khóc lớn, dùng đôi chân ngắn ngủn đạp vào bụng Minh Tiêu, miệng la hét gọi: “Mẹ mẹ, sữa sữa.”

Anh Quân đứng đực ra nhìn hai đứa nhỏ quần nhau, tình trạng trước mắt này sao giải quyết đây?

“Biết Tuốt mày ra giải quyết tình trạng này đi.” Hắn day trán đầy chán nản.

Biết Tuốt cười khà khà. [Chuyện nhà anh mà, anh tự lo đi. Thôi để tôi chúc mừng anh cái đã. Đây là ca phẫu thuật loại bỏ tế bào biến dị đầu tiên, nó vô cùng thành công tốt đẹp, anh đã giúp một đứa bé chuẩn bị biến thành quái vật trở về mức một Tiến hóa giả. Đã thế tôi còn phát hiện ra một điểm khác biệt nữa, đó là anh đã thức tỉnh thêm một thiên phú, tôi tạm thời gọi nó là ‘vay mượn’.]

Thông tin này quá hấp dẫn, Anh Quân quyết định rút tới một góc đỡ ồn ào hơn để nghe Biết Tuốt phổ cập.

[Với thiên phú ‘vay mượn’ anh có thể mượn linh lực của người có liên quan để dùng. Hiện tại linh lực của anh đã quay về 0, lúc nãy nếu không nhờ thiên phú vay mượn đột nhiên xuất hiện thì anh sẽ không thể nào phẫu thuật thành công cho đứa nhóc ấy.

Từ giờ trở đi, mỗi khi anh khởi động thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ anh có thể khởi động thêm thiên phú ‘vay mượn’ để lấy linh lực của người khác dùng cho mình, như vậy mũi dao của anh sẽ trở nên cực kỳ lợi hại.

Điều quan trọng, ‘vay mượn’ chỉ có thể dùng được với người có một mối liên hệ nào đó. Ví dụ như với con bé kia anh có thể mượn được do đã uống sữa của mẹ nó, nên anh và nó cũng gần như anh em.]

Mặt Anh Quân sa sầm. “Mày còn từ nào hay hơn ‘sữa của mẹ nó’ nữa không?”

Biết Tuốt cười gian: [Thông cảm vốn từ dùng để giao lưu thường ngày của tôi khá ít, đa số là từ học thuật nên tạm thời không thể tìm được cặp từ nào ổn áp hơn, anh cứ tạm thời xài đỡ ‘sữa của mẹ nó’ đi nhé.]

“Nếu vậy bây giờ mỗi lần muốn dùng thiên phú và muốn thiên phú mạnh phải dùng ‘vay mượn’ lên người đứa nhỏ?”

[Đúng vậy, nên anh hãy nhận nuôi nó đi, nguồn dự trữ linh lực của anh đó.] Biết Tuốt cười như một ác ma đã đạt được mục đích của mình là nhìn thấy nhân gian lầm than đau khổ.

Hắn hướng về phía Minh Tiêu và đứa bé, chúng lăn trên mặt đất đến mức cả người lấm lem.

[Ồ, Minh Tiêu bị quá độ.]

“Hử?” Hắn hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền nhớ ‘quá độ’ là gì, đó là tình trạng khi chiến đấu dùng vượt quá độ linh lực dẫn tới di chứng quá độ, di chứng này có thể khiến cho con người bộc lộ ra những tính cách bất thường. Nhìn Minh Tiêu lúc này hắn bỗng nhận ra tính cách bất thường của cô bé là gì, đó là nóng nảy quá mức, đây chắc chắn là điều mà cô bé không dám làm khi bình thường.

“Bao lâu thì hết?”

[Nhanh thôi, sắp hết rồi, anh không cần can thiệp, đây cũng xem như là chất xúc tác giúp gia đình anh thân thiết hơn đó mà. Mẹ!]

“Câm họng, tao cấm mày gọi từ đó!” Đúng là một lần lỡ dại tin sai người bán cả đời trai, hắn hận không thể băm nhỏ con mắm hệ thống rồi ném cho chó ăn.

Trận đánh trên đất cuối cùng cũng dừng, Minh Tiêu đã bình tĩnh lại nhìn đứa nhỏ trên đất, đứa bé khóc bù lu bù loa mặt mày nhem nhuốm. Vừa đánh người ta xong Minh Tiêu lại bối rối không biết xử lý tình trạng này thế nào.

Anh Quân bước tới vỗ nhẹ lên lưng Minh Tiêu, ôm đứa bé lên.

“Mẹ ơi! Sữa sữa.” Đứa bé bám lấy hắn khóc nấc lên.

Nghe gọi mẹ đầu hắn lại đau, 30 năm cuộc đời không mảnh tình vắt vai, bỗng một ngày Kỷ tiến hóa ghé tới hắn đùng cái có một đứa con.

“Nó là đứa bé trong rừng tre đúng không anh?” Minh Tiêu kéo nhẹ tay áo hắn.

Anh Quân gật đầu: “Em còn nhớ chuyện trong rừng tre sao?”

Minh Tiêu gật đầu, cô bé nhỏ giọng kể lại cho hắn nghe. Thì ra ngay khi vừa vào đó cô bé liền rơi vào căn nhà lúc hắn tới, đi thẳng vào căn phòng màu hồng kia và cũng thấy được dòng chữ ở cửa, nhưng dòng chữ dành cho Minh Tiêu là ‘chị gái’ người mở cửa đón cô là người mẹ tre.

Minh Tiêu được bà ta gọi là con, yêu thương chăm sóc, sau đó dẫn tới gặp một đứa em, bà ta muốn cô chơi với đứa bé đó còn nói với cô: đây là em của con chúng ta sẽ thành một gia đình hạnh phúc.

Cụm từ ‘gia đình hạnh phúc’ như một câu thần chú mở ra khát khao của cô bé, và thế là cô trở thành người chị trong nhà, hết mực yêu chiều em gái mình, cho tới khi Anh Quân xuất hiện.

“Đứa bé đó là con của chị Ngọc vợ anh Khánh nhà bác Vương, em gặp chị ấy mấy lần rồi, chị ấy từng cho em bánh nên em nhớ. Người phụ nữ xuất hiện trong nhà đó chính là cô ấy.”

[Đứa bé đó chính là con của hai người bọn họ thật đó, không phải được tạo ra khi bị biến đổi đâu. Người mẹ vẫn còn tình yêu thương với con nên mới nuôi dưỡng nó lớn nhanh như vậy, nếu anh không ở đây có thể đứa bé sẽ trở thành một con quái vật sau khi đã lớn khôn và hấp thụ hết nguồn dinh dưỡng mà người mẹ để lại.] Biết Tuốt thở dài. [Đây xem như là nòi giống cuối cùng của nhà họ Vương đó, anh xem đấy mà làm.]


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?