Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 35: Ảo mộng rừng tre và cái chết.



Những sợi nấm liên tục thắt chặt siết ra từng đường cắt sắc bén trên lớp vảy cứng của Minh Tiêu, máu từ vết thương trào ra mang theo hơi cay nóng tưới xuống từng sợi nấm, bắt đầu ăn mòn nó.

Minh Nguyệt híp mắt, khóe môi nhếch lên. “Thơm thật, cũng rất mạnh mẽ.”

Minh Nguyệt vươn tay chạm lên trán Minh Tiêu. Minh Tiêu quay mặt hất mạnh cánh tay cô ta khỏi người mình, chửi: “Bẩn cấm sờ mó!”

Minh Nguyệt cười dịu dàng, từ giữa kẽ tay những sợi nấm màu trắng chui ra chạm vào mặt Minh Tiêu vuốt ve từ mặt tới cổ rồi trườn lên những vết thương của cô hấp thụ nguồn máu nóng bỏng nói đó chảy ra. Minh Tiêu khó chịu liên tục cựa mạnh, miệng gào thét yêu cầu ả thả mình ra.

“Thực vật hệ ớt tính công kích rất mạnh, cô tính giết thật à?” Bá Khung tiến lên, đôi mắt săm soi nhìn Minh Tiêu.

“Không, tôi chỉ thử chút máu, một người mạnh mẽ như thế này giết hơi tiếc.”

Bá Khung như hiểu ra: “Thế tính đem về dưới trướng của mình sao?”

“Nói thừa, mục tiêu của tôi chính là đứng đầu Chủng phàm ăn, không đem cá thể mạnh mẽ này về không lẽ lại nhường lại cho kẻ khác.”

Bá Khung nhún vai. “Tùy cô, cô là chủ mà.”

Minh Tiêu nhổ một bãi nước bọt vào mặt Minh Nguyệt: “Biến mẹ mày đi, ai thèm về dưới trướng mày, ngủ mơ giữa ban ngày à!”
Chát.

Minh Nguyệt vung tay đánh mạnh vào má Minh Tiêu, khuôn mặt cô bé hệt như quả bóng bị dùng lực đá mạnh, máu tươi phọt ra từ miệng, cả người bị đánh bay về một hướng ngã kéo lê trên đất để lại một đường cày dài khoảng chục mét.

“Mồm miệng thì nhanh, nhưng bậy quá. Chờ thu thập xong món ăn ngon chị sẽ giải quyết nhóc.” Minh Nguyệt lau má, híp mắt nhìn Minh Tiêu đang co mình dưới mặt đất.

Với lượng linh lực cấp S 10.000 một cú bạt tai của Minh Nguyệt đủ để cấp C như Minh Tiêu phải chịu tổn thương nặng, xương má một bên của cô nàng biến dị lõm hẳn vào trong, mắt trợn ngược lên đầy đau đớn, máu chảy ra từ miệng, mũi, tai, phần bên khóe mắt bị đánh nứt toát một đường lộ cả xương trắng.

Minh Tiêu chỉ có thể ú ớ vài tiếng trong miệng không còn sức để đứng lên đánh lại.

Minh Nguyệt bước lên phía trước, yêu cầu Bá Khung: “Dùng thiên phú thế giới, nhốt bọn ve chó lại đi.”

“Nhìn gớm thật.” Bá Khung rùng mình, vươn tay hô lớn. “Tạo thế giới: buồng giam.”

Những sợi dây gắn trên người hắn sáng lên, từ lòng bàn tay hắn bắn ra một đường chớp màu xanh điện tử lao về phía ve chó, khi vừa chạm vào lớp sương mù màu vàng nhạt đường điện tử bị cản lại.

“Hử?” Hắn nhíu mày. “Lớp sương mù màu vàng kia đang cản lại thiên phú của tôi.”

Minh Nguyệt điềm tĩnh mở miệng: “Kí sinh.”

Một loạt bào tử nấm bắn ra từ người cô ta lao tới phía trước bao xung quanh tia chớp màu xanh, bắt đầu mọc lên cây con.
Minh Nguyệt hô vang: “Ăn hết.”

Ngay lập tức mũ nấm nứt ra, từ bên trong mọc ra những sợi tơ mỏng manh quấn quanh tia chớp, lớp màu vàng bắt đầu bị hút, lủng ra một ô tròn nhỏ thuận tiện cho thiên phú ‘thế giới’ lao vào bao lấy lũ ve chó.

“Buồng giam, bắt, khóa, nhốt chặt.” Bá Khung hô lớn.

Tia chớp xanh phân tách thành hàng tỉ tia nhỏ chạm vào lũ Ve chó con hút lấy chúng vo tròn lại, lớp tia chớp đan thành lưới bao chặt Ve chó con trong hình cầu, ánh sáng xanh điện tử tỏa ra một vùng lớn che mù tầm nhìn của toàn bộ những kẻ bên ngoài. Hình cầu ‘buồng giam’ từ từ siết chặt lại, thu nhỏ lao ra khỏi khu vực có lớp sương màu vàng, bay về phía Bá Khung. Hắn vươn tay cầm lấy quả cầu nhỏ bên trong giam giữ một lượng lớn những con Ve chó con giao lại cho Minh Nguyệt.

“Đây hàng cô yêu cầu.” Hắn nhìn về phía trước. “Tôi muốn được chia một phần thịt từ con người đó, xem như thù lao cho ngày làm việc vất vả hôm nay.”

Lớp sương màu vàng đang từ từ thu nhỏ lại luồn vào cơ thể Anh Quân, khi ánh sáng xanh điện tử biến mất lớp sương vàng cũng đồng dạng ám vào người Anh Quân thành công, nơi ấy giờ đây không còn một con ve chó nào, ngoại trừ Anh Quân nằm phơi thây giữa vùng đất không cây cối.

Minh Nguyệt từ từ bước về phía trước. Minh Tiêu quay đầu nhìn theo hướng cô ta, khuôn mặt Anh Quân đập vào mắt cô, đầu Minh Tiêu nhói lên, kí ức về Anh Quân sượt qua trong não bộ. “Anh.”

“Sữa!”

Tiếng hét lớn vọng lại. Minh Nguyệt quay đầu.

“Sữa sữa!” Khánh Ngọc gồng mình gào to, tóc xanh dựng ngược lên, mặt đất lấy vị trí trước mặt cô bé kéo dài tới vị trí Minh Nguyệt rung lên dữ dội, hàng trăm mầm tre non phá đất mọc lên, lớn nhanh như thổi đâm chồi mọc lá, màu xanh bao trọn toàn bộ khu vực nơi có tre mọc lên, những thân tre bắt đầu chuyển về màu đỏ, mắt mọc ra mở lớn nhìn thẳng vào Minh Nguyệt và Bá Khung.

Bùm.

Một tiếng nổ mạnh vang lên, không gian thực tế biến mất, toàn bộ những người có mặt trong khu vực mầm tre đều đồng loạt bị giam trong rừng tre.

Xoẹt!

Khánh Ngọc nhoáng một cái biết mất khỏi vị trí phóng tới chỗ Minh Tiêu. “Sữa!”

Một thân tre đâm lên từ dưới đất nhốt Minh Tiêu lại. Tiếp đó cô nhóc di chuyển tới vị trí Anh Quân, cũng làm điều tương tự đưa Anh Quân vào không gian riêng.

“Năng lực không gian.” Bá Khung hứng thú nhìn những đôi mắt đang theo dõi mình.

“Lại thêm một nguồn thức ăn ngon.” Minh Nguyệt hít sâu một hơi. “Nguồn linh lực này rất cao, không đùa được.”

[Chủ nhân có muốn biết thông số của kẻ đang triển khai không gian này không?] Cây nấm đỏ mọc lên trên đầu Minh Nguyệt.

Bá Khung nheo mắt nhìn cây nấm ấy, đi theo Minh Nguyệt mấy ngày nay hắn biết được một khi cây nấm đỏ này mọc lên, Minh Nguyệt sẽ trở nên thông minh lạ thường, dường như mọi thứ trên thế gian này đều nằm trong tầm hiểu biết của cô ta.

Minh Nguyệt đáp lời hệ thống: “Chỉ cần nói cho tao biết, tao có thể đánh lại đứa nhóc này không? Nếu đánh lại được thì sẽ thu được thứ gì?”

[Linh lực của người triển khai không gian ‘ảo mộng rừng tre’ là cấp A: 8300 thấp hơn cô rất nhiều, chủ nhân muốn giết cô ta bằng cách nào đều được. Nhưng tôi có kiến nghị, ăn sạch ‘ảo mộng rừng tre’ cô sẽ có được kỹ năng ‘ảo mộng rừng nấm’ một phiên bản lai tạo rất độc đáo.]

Khóe miệng Minh Nguyệt nhếch lên, đối với cô thiên phú không bao giờ là đủ: “Ký sinh.”

Minh Nguyệt vung tay lên, bào tử nấm bay ra ngợp trời. “Ăn hết.”

Những bào tử nấm đậu kín thân tre, mọc ra cây con, mũ nấm tách ra tung những sợi tơ bắt đầu quấn lấy từng thân tre gặm cắn. Tiếng ăn uống vang lên răng rắc.

Cơ thể Khánh Ngọc bắt đầu xuất hiện vết cắn trải khắp người, da thịt dần bị thứ gì đó ăn mất, máu chảy ra nhuốm đỏ toàn thân. Mắt cô bé trợn lớn, đau đớn thều thào: “Sữa!”

Hai cây tre cô dùng để bảo vệ người thân của mình biến mất, Minh Tiêu và Anh Quân được đẩy ra bên ngoài không gian.

Minh Tiêu lồm cồm bò dậy nhìn về phía trước, nơi đó chỉ có một gốc tre nhỏ cao chừng một mét đang lẳng lặng đứng yên.

“Sữa!” Minh Tiêu lặp lại câu gọi quen thuộc của Khánh Ngọc. “Đó là ai?”

Nước mắt chảy xuống từ hốc mắt của cô. Minh Tiêu nhìn về phía Anh Quân đang nằm ở cách cô vài mét. “Anh, dậy đi cứu sữa!”

Bên trong không gian Khánh Ngọc gào lớn kích phát rễ tre đâm lên từ mặt đất bao lấy Minh Nguyệt. Cô ả nhàn nhã mỉm cười, vung nhẹ tay lên: “Tơ nấm: phá.”

Từng sợi tơ mỏng manh tỏa ra đâm nát toàn bộ rễ tre bao xung quanh, thân thể Khánh Ngọc đang dần biến mất, khuôn mặt cô bé vặn vẹn đầy đau đớn, miệng vẫn cố thốt ra câu cuối cùng: “Mẹ ơi!”

Nước mắt hòa máu chảy xuống từ đôi mắt xanh.
Phọt.
Máu tươi bắn ra từ trong con ngươi màu xanh lá, nơi đó trống hoác.
Rột.
Phần đầu trái bị cắn xuống, dịch não tràn ra ngoài rơi xuống đất.
Rột.
Phần đầu phải biến mất.
Rột.
Cằm bị cắn.
Rột.
Mũi và con mắt còn lại ra đi.
Rột.
Toàn thân Khánh Ngọc biết mất, không gian ‘ảo mộng rừng tre’ tan biến.

[Chúc mừng ký chủ ăn được thiên phú ‘ảo mộng rừng tre’, thiên phú này đang được chuyển hóa vui lòng chờ đợi.
5, 4 , 3, 2, 1, 0 đã hoàn tất chuyển đổi, thiên phú ‘ảo mộng rừng nấm’ đã được thiết lập, phương thức tiến hóa không gian độc nấm thức thần.

Với không gian này ký chủ có thể khiến cho người bị giam giữ rơi vào trạng thái mơ hồ ảo tưởng như nhìn thấy nhiều màu sắc, nghe thấy âm thanh lạ, ngửi thấy những mùi vị khác nhau, thậm chí có thể khiến cấu trúc không gian bị bóp méo, đồng thời khiến cho đối tượng hành động chậm chạp hơn so với ký chủ trong khoảng vài phút.]

Minh Nguyệt nghe được công dụng mỉm cười. “Hay đấy, để xem có thể dùng nó ngay bây giờ hay không?”


Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc