Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 36: Bất thường.



Khánh Ngọc tan biến, cây tre trên mặt đất từ từ khô héo hóa thành bụi đất đổ ập xuống, ánh mắt Minh Tiêu như muốn nứt ra, đến lúc này ký ức về cô bé dùng từ ‘sữa’ để gọi cô vẫn còn rất mơ hồ, nhưng Minh Tiêu cảm nhận được cô nhóc rất quan trọng với mình, tim trong lồng ngực thắt lại, miệng mở ra ú ớ muốn gọi nhưng chẳng thể thốt nên lời.

Hai bóng người xuất hiện từ hư không, đạp lên vị trí nơi cây tre nhỏ vừa tan biến, một nỗi uất hận tắc nghẹn nơi cổ họng Minh Tiêu.
Minh Nguyệt liếc nhìn qua, cười đầy thâm ý: “Nhóc con đợi một chút, để chị dùng xong bữa trưa sẽ tính đến chuyện của nhóc.”

Dứt lời Minh Nguyệt di chuyển thẳng về phía Anh Quân. Minh Tiêu lo lắng, cô nhớ tới đứa bé tóc xanh, tuy không nhớ rõ thân phận nhóc nhưng vẫn khiến cô đau lòng đến vậy. Còn người thanh niên kia cô mơ hồ nhớ được đó là người anh của mình, nếu giờ đây để ả ta giết hại anh ấy Minh Tiêu không biết mình sẽ như thế nào.

“Đứng lại!” Cô dùng hết sức bình sinh hét lớn. “Hơi thở của rồng, thiêu cháy ả ta!”

Từ người Minh Tiêu một luồng hơi nóng đỏ rực phóng ra, khuếch tán xung quanh. Bá Khung không thể chịu được hơi nóng này lập tức lùi ra xa.

“Mẹ nó cay thật!” Hắn hắt xì liên tục, mũi chỉ ngửi thấy mùi đã sưng phồng lên, đỏ ửng khó chịu.

‘Hơi thở của rồng’ ồ ạt đổ ập vào người Minh Nguyệt, ả thờ ơ nhìn chằm chằm Minh Tiêu dường như muốn chờ xem cô nhóc bé nhỏ này có thể làm gì.

Minh Tiêu gồng toàn thân bật người lên, hét lớn: “Phi tiêu chỉ thiên, phá nát.”

Tóc dài ra tua tủa phóng thẳng về phía Minh Nguyệt, lúc xuyên qua ‘hơi thở của rồng’ những sợi tóc phụt lên lửa đỏ phừng phực lao vun vút tới. Giờ đây thiên phú của Minh Tiêu hệt như hơi thở của loài rồng, nóng rực đầy tính hủy diệt.

Minh Nguyệt nhướng nhẹ mày cho thấy ả cực kỳ hứng thú với đối thủ.

Ả vươn tay: “Tơ nấm: phá.”

Tơ trắng lao ra đón đầu tóc đỏ, đỏ và trắng va chạm tạo ra một vụ nổ chấn động, Minh Tiêu nghiến răng ra sức để thiên phú ‘phi tiêu chỉ thiên’ của mình không bị đối thủ đè nát, đáng tiếc độ linh lực của hai người quá chênh lệch. Tơ nấm nhìn như mỏng manh dịu dàng lại mạnh mẽ cứng rắn tựa sắt thép đâm nát từng sợi tóc đang bốc cháy rừng rực lao nhanh về phía Minh Tiêu.

“Á!!!”

Một loạt tơ nấm phóng tới không chút kiêng nể đâm rách da đầu Minh Tiêu phá nát toàn bộ tóc đỏ, máu ứa ra chảy thành dòng xuống mặt cô đi vào mắt làm nhòe tầm nhìn. Trong tầm nhìn mờ ảo cô nhìn thấy người vốn dĩ nằm bẹp dưới đất đang từ từ đứng lên.

“Anh ơi! Anh ơi!” Minh Tiêu lẩm bẩm gọi không ngừng, thiên phú ‘hơi thở của rồng’ vì sức lực của chủ nhân đã suy yếu mà thu lại biết mất.

[May quá cuối cùng anh cũng tỉnh, mau lên cứu lấy con gái nhà anh, chết một đứa rồi.] Biết Tuốt vừa nhận được tín hiệu não bộ Anh Quân hoạt động trở lại, cô liền điên cuồng báo cáo.

Từ khi Anh Quân ngã xuống rơi vào trạng thái mê man vì tác động của củ gừng, cô nhóc có thể nhìn thấy tình trạng bên ngoài nhưng không làm được gì, dù có nóng ruột hay tức giận đến thế nào khi chứng kiến cảnh tượng Khánh Ngọc bị ăn sạch cô cũng chỉ có thể trơ mắt và nhìn.

[Báo cho anh biết, ả kia không chỉ đã thương Minh Tiêu mà còn ăn sạch Khánh Ngọc, ả cắn từng phần từng phần một trên cơ thể Khánh Ngọc. Trước khi bị ăn hết Khánh Ngọc đã đau đớn gọi anh, đáng tiếc.]

Biết Tuốt dừng lại, nó đau lòng tới mức không biết phải kể thêm thế nào. Trạng thái của Anh Quân từ khi tỉnh lại rất lạ, hắn mở to mắt nhìn chằm chằm về phía Minh Nguyệt, không một sắc thái biểu cảm nào tụ trên mặt hắn.

[Anh Quân?] Biết Tuốt nhận ra vấn đề, liền lôi ra một tế bào hóa thành bàn phím cơ điên cuồng gõ. Đáng tiếc vẫn không gây được chú ý với Anh Quân.

[Này anh bị sao vậy?]

Biết Tuốt vội vã khởi động chế độ xâm nhập chuyên sâu, đi sâu vào não bộ Anh Quân điều tra tình hình, nó rất ít khi làm việc này với ký chủ nhưng tình trạng hiện tại buộc nó phải xâm nhập vào nơi sâu nhất của Anh Quân.

[Trời ơi!] Biết Tuốt sửng sốt khi nhìn thấy một nguồn linh lực khủng khiếp đang hình thành ngay vị trí trái tim của Anh Quân.

Nguồn linh lực này giống như một hạt giống đang từ từ nứt ra mọc lên một mầm non, từ nơi đó tỏa ra một luồng linh lực màu xanh chạy khắp cơ thể Anh Quân.

[Cây dược thế giới. Thứ này vì sao lại xuất hiện?] Biết Tuốt vừa đặt xong câu hỏi, hệ thống thông tin của nó ngay lập tức được truyền vào một lượng lớn kiến thức.

{Thiên phú ‘phân tích vượt khả năng’ muốn tiến hóa nâng cao thành ‘tự thấu hiểu vạn vật’. Ngươi muốn nâng cấp chứ?

Yes hoặc No.}

Biết Tuốt hoảng loạn: [Ngươi là ai tại sao lại xuất hiện trong thế giới của ta?]

{Ta là quy tắc của thế giới. Mời chọn Yes hoặc No.}

Biết Tuốt nuốt nước bọt, lần lữ chốc lát liền quyết định chọn: [Yes.]

Lẹt xẹt.

Âm thanh kì lạ vang lên, một tế bào hình con nhộng xuất hiện từ hư không đến trước mặt nó, mở ra một nguồn kiến thức khổng lồ lập tứ ập vào mặt nó. Nguồn thông tin quá lớn ồ ạt tới cùng một lúc khiến nó choáng váng, năm phút sau nó đã hiểu được toàn bộ thông tin về ‘cây dược thế giới.’

Đây chính là mầm non của gừng, một trong những loại thảo dược cấp vũ trụ, sau khi anh quân ăn sống nó gừng đã ký sinh tế bào của nó vào cơ thể hắn bước đầu hình thành nên ‘cây dược thế giới’. Với ‘cây dược thế giới’ từ nay Anh Quân không khác gì là chúa cứu thế có thể chữa trị bách bệnh cho nhân loại.

[Nhưng có vẻ thiên phú này vẫn chưa được hoàn thiện.] Biết Tuốt lẩm bẩm. [Độ linh lực - 0, ủa sao lại về số âm rồi?]

Bên ngoài Anh Quân vươn tay về phía Minh Nguyệt. Cảm nhận được nguy hiểm Minh Nguyệt quay phắt người lại, nheo mắt nhìn kẻ vốn đang nằm dưới đất lại đứng lên lúc nào.

“Hắn đứng lên từ lúc nào sao mày không báo tao?” Minh Nguyệt trách hệ thống.

[Báo!] Nấm đỏ trên đầu cô ta điên cuồng lay động. [Kẻ trước mặt rất nguy hiểm, đề nghị không đối đầu trực diện ngay lúc này.]

“Hút cạn.”

Lời Nấm đỏ hệ thống của Minh Nguyệt bị cắt ngang bởi tiếng hô lớn của Anh Quân.

Một luồng khí bắn ra từ tay Anh Quân, mang màu xanh lá vây quanh người Minh Nguyệt, sức lực trong cơ thể ả bắt đầu bị rút cạn. Minh Nguyệt cảm nhận được lớp da trên người mình đang dần teo lại, cổ họng khô khốc, miệng liên tục tứa nước để làm giảm cơn khát.
“Tơ nấm: Bao bọc.” Ả vội điều ra tơ nấm bao xung quanh cơ thể để bảo vệ mình nhưng bất thành.

Bá Khung thấy nguy hiểm, co giò chạy nhanh, hắn cảm nhận được kẻ vừa đứng lên từ mặt đất rất mạnh, đến Minh Nguyệt cũng bị trói lại thì hắn là cái thá gì, bảo mệnh mới là điều quan trọng lúc này.

“Hút cạn.” Anh Quân lần nữa hô vang.

Nguồn sức mạnh màu xanh trở nên đặc hơn, tác thành từng sợi li ti vây xung quanh người Minh Nguyện.

“Tơ nấm: phá.” Minh Nguyệt điều ra tơ nấm nhưng rất tiếc tất cả đều bị tơ xanh bao quanh hút cạn tới khô héo mất hết sức sống rũ rượi rơi xuống đất, tàn úa khô quắt rồi tan vào đất.

Người Minh Nguyệt dần khô héo, ả ta như già đi trăm tuổi mặt nhăn nheo chảy xệ.

“Thiên phú quái quỷ gì vậy!” Ả rít lên. “Ảo mộng rừng nấm thức thần.”

Nấm bào tử bay ra từ trên người ả, rơi xuống đất, gian nan mọc lên cây con tạo ra ảo mộng rừng nấm thức thần.

“Loại bỏ.”

Anh Quân hô lệnh mới, những tơ xanh tản ra xung quanh bay khắp rừng nấm, tơ xanh đi tớ đâu nấm tan tới đó, cả không gian hóa thành cát bụi bay đi chỉ trong nháy mắt.

[Rút lui, cô không phải là đối thủ của kẻ trước mặt, hắn có thể hút cạn sinh mệnh, đồng thời có thể phá bỏ cả sự sống. Đi mau.] Nấm đỏ trên đầu cô ta thúc dục.

“Tơ nấm: Phân tách.”

Cả người Minh Nguyệt hóa thành từng hạt trắng bay đi.

“Tái tạo.”

Anh Quân quyết không cho đối thủ chạy thoát. Lời vừa thốt ra những bào tử nấm của Minh Nguyệt dừng lại, mọc ra cây con.

Anh Quân đập nhẹ tay xuống đất, toàn bộ cây nấm bị đập xuống mặt đất, cấm rễ vươn lên trở thành từng cây nấm riêng.

“Mẹ nó!” Minh Nguyệt chửi đổng, tăng cường phân tách hơn nữa, dùng số bào tử nấm còn sót lại chưa bị tái tạo thành cây con, phân tách về cấp độ li ti, mượn sức gió tẩu thoát.

Chờ tới khi ả trốn ra xa hóa về thân người sức lực toàn thân không còn bao nhiêu, làn da già nua chảy xệ, trông ả chẳng khác gì một bà già trăm tuổi gần đất xa trời.

“Khốn nạn!” Ả đấm mạnh vào thân cây. “Xém chút nữa thì đã bị ép quay về nguyên bản cây nấm.”

Ả vươn tay cố gắng gọi ra bào tử, nhưng chỉ còn được vài hạt, toàn bộ bào tử trong cơ thể ả đã bị tái tạo thành cây nấm vô tri vô giác.
Bá Khung chạy tới, sững sờ khi nhìn thấy thân thể của ả. Minh Nguyệt ghét nhất là loại ánh mắt thương hại, suốt bao nhiêu năm ả đã phải chịu cảnh người ta nhìn mình như vậy, lần này Bá Khung lại dùng ánh mắt đó nhìn ả. Minh Nguyệt không thể nhịn được gào lên:

“Tơ nấm: phá.”

Hai sợi ta lao ra từ trán cô ta đâm thẳng vào hai con ngươi của Bá Khung.

“Á! Con mụ điên làm gì đó!” Hắn ôm lấy đôi mắt đã bị hủy gào lên.

Minh Nguyệt hài lòng thu lại tơ nấm, từ từ bước tới, ghé sát vào tai Bá Khung: “Tôi ghét nhất là những đôi mắt dám nhìn tôi với sự thương hại xem lẫn chán ghét như thế.”

Dứt lời ả điều thiên phú: “Ký sinh, khế ước chết. Ngoan ngoãn làm việc cả đời cho tao đi.”

Bào tử nấm đậu lên đầu Bá Khung mọc lên cây con, gốc nấm đâm tơ cắm sâu vào não Bá Khung.

“A!!!”

Cơn đau như bị mổ sống ập đến, Bá Khung quỳ rạp xuống đất ôm đầu lăn lộn.

Ý thức của hắn đang dần trở nên mơ hồ, hình dáng Minh Nguyệt lộ ra rõ ràng trong đầu hắn, dường như từ khi sinh ra hắn đã nhìn thấy Minh Nguyệt được ở bên ả ta và được ả chăm sóc.

“Từ nay trở đi mày sẽ là con chó trung thành của chị, chị sống mày chết, chị chết mày càng phải chôn cùng. Rõ không Cao Bá khung!”
Cáo Bá Khung dần quỳ thẳng, ngước đầu lên dùng cặp mắt sâu hút, máu đỏ trào ra từ nơi đó dính đầy mặt hắn trông hệt như một ác quỷ chui ra từ địa ngục. “Vâng thưa chủ nhân, mạng của tôi từ nay xin giao cho chủ nhân, mời chủ nhân sai bảo.”

Dứt lời hắn cúi xuống hôn nhẹ lên chân Minh Nguyệt, những cây nấm con trên đỉnh đầu hắn tan đi cho thấy nghi thức ký kết đã thành công.

Minh Nguyệt cười nhạt, ra lệnh: “Đứng lên đi tìm cho chị một vùng đất tốt để đặt thế giới ‘chuồng nuôi heo.’.”

“Vâng thưa chủ nhân.” Dứt lời Bá Khung như một kẻ không hề có cảm giác đau đớn, đứng lên, quay lưng muốn rời đi thực hiện nhiệm vụ.

[Giữ hắn lại.] Hệ thống của ả yêu cầu. [Hắn không thấy đường cô không tính cho hắn đôi mắt à, chủ nhân của tôi.]


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?