Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 12: Phường Thị



Chương 12: Phường Thị

[Thạch Cảm Đương, Ngưng Huyết tiểu thành, tư chất hạ giai hạ phẩm. Thạch Tộc huyết mạch (mỏng manh) Kim Cang Giới Thần Lực (phi thường yếu ớt, chưa Khải Huyết)...]

"Thạch Tộc huyết mạch, Kim Cang Giới Thần Lực là cái gì?"

Lục Trường An nhíu nhíu mày.

Tuy rằng hắn không biết Thạch Tộc là gia tộc nào, thực lực ra sao, nhưng có thể xưng tụng là huyết mạch, thì hẳn không phải bình thường.

Xem chừng tổ tiên của Thạch Cảm Đương là một nhân vật rất lợi hại.

Về phần Kim Cang Giới Thần Lực, Lục Trường An không tự chủ nghĩ tới chuyện ở Hắc Phong Lâm mấy hôm trước.

Thời điểm Trương chấp sự b·ị c·hém g·iết, trên mặt Cơ Khuynh Thành vô thanh vô tức xuất hiện một tấm mặt nạ, đồng thời tạo thành một vòng kết giới bằng hàn băng, trong nháy mắt liền đông c·hết kẻ địch.

Mà hắn nhớ rõ ràng, đám Huyết Âm tam kiệt gọi hàn băng kết giới kia là thần lực, còn nhắc tới cái gì Chưởng Binh Sứ, Chưởng Binh Thần Tộc.

Nhưng mà Lục Trường An đọc trong tu hành bút ký của Tiêu Vũ Sinh hay địa lý chí dị đều không thấy nhắc đến hai đồ vật trên.

Có khả năng là Tiêu Vũ Sinh và người viết địa lý chí dị không biết về Chưởng Binh Sứ cũng Chưởng Binh Thần Tộc, cũng có khả năng bọn họ biết mà không dám nhắc tới...

Lắc lắc đầu, Lục Trường An nhanh chóng đè xuống hiếu kỳ trong lòng, đây vốn không phải thứ hắn cần quan tâm.

Cứ như thế, nửa ngày trôi qua, Lục Trường An nhàn nhã ngồi ở bên quầy vụng trộm tu luyện, những lúc có đệ tử tới trao đổi công pháp bí tịch, hắn mới mở mắt ra ghi chép hồ sơ đồng thời khấu trừ điểm cống hiến.

Công việc quản lý Tàng Kinh Các quả thực rất nhàn rỗi, mỗi tháng còn nhận được 3 điểm cống hiến tiền công, khó trách nhiều đệ tử tạp dịch nhìn chằm chằm vị trí này như vậy.



Hoàng hôn vừa buông xuống, Lục Trường An đối chiếu sổ sách, quét dọn thư các thêm một lần, mới trở về nhà gỗ của mình nghỉ ngơi.

Cuộc sống của hắn ở Vũ Dương Tông cứ bình đạm như thế, trời vừa sáng sẽ đến Tàng Kinh Các quét dọn, tiếp theo quản lý việc trao đổi công pháp của đệ tử trong tông.

Thỉnh thoảng, hắn sẽ dùng pháp mục, quan sát thông tin của đám đệ tử, tuy nhiên, ngoại trừ Lâm Vũ Hinh ra, hắn chưa từng nhắc nhở thêm bất kỳ người nào.

Không có cách, hắn chỉ là một tên Ngưng Huyết tiểu võ giả, thường xuyên lên tiếng chỉ điểm người khác tu luyện, quả thực rất bất hợp lý, hơn nữa, sẽ dễ dàng khiến cho Vũ Tôn nghi ngờ.

Từ lúc trở thành Tàng Kinh Các tạp dịch đến nay, Lục Trường An chưa từng thấy mặt Vũ Tôn, nhưng hắn lại biết rõ, mọi hành vi của chính mình ở trong Tàng Kinh Các, đều bị vị tiền bối thực lực thâm bất khả trắc kia nhìn chăm chú.

Lục Trường An lưu lạc thiên hạ nhiều năm, trải qua đủ loại cay đắng ngọt bùi, vì thế, đối với bất kỳ ai, hắn đều ẩn giấu chút lòng đề phòng.

Đảo mắt, nửa tháng trôi qua, Lục Trường An đã hoàn toàn quen thuộc với công việc quản lý thư các, nhưng điều khiến hắn buồn bực nhất, đó là chính mình không ngừng không nghỉ tu hành mười mấy ngày, lại chỉ ngưng tụ thêm năm sợi tơ máu, khoảng cách Ngưng Huyết tiểu hành còn rất xa xôi.

Ước tính cứ cách ba ngày mới có thể thành công ngưng tụ một sợi tơ máu, dựa theo tốc độ như vậy, nếu không có đan dược phụ trợ, muốn đột phá Ngưng Huyết viên mãn, yêu cầu thời gian khoảng bảy tám năm.

Đến khi đó, hắn đã gần năm mươi tuổi, đừng nói đột phá Thánh Nhân, còn sống thêm được bao nhiêu năm cũng khó nói.

Vì thế, muốn gia tăng tu vi, nhất định phải tìm cách đẩy nhanh tốc độ tu hành.

Võ giả tu luyện nhanh hay chậm, phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, đầu tiên là tư chất, ngộ tính, cố gắng cùng vận khí.

Trong bốn yếu tố trên, tư chất và ngộ tính đều là trời sinh, rất khó cải biến.

Cố gắng thì phải dựa vào ý chí của từng người.



Về phần vận khí thì tương đối phiêu miễu khó nắm bắt.

Tiếp theo phải nhắc tới tài lữ pháp địa.

Tài, ở giai đoạn tu vi thấp kém chính là tiền tài, đến cấp độ nhất định thì là tài nguyên, là bảo vật. Một kẻ tán tu trừ phi đụng phải vận khí cứt chó, nếu không, tài nguyên tu luyện sẽ không sánh bằng đệ tử của tông môn, gia tộc lớn.

Lữ hay đạo lữ, cũng không phải đơn giản chỉ quan hệ nam nữ. Đạo lữ, thực ra là dùng để chỉ những người cùng chung chí hướng, có thể hỗ trợ lẫn nhau, dẫn dắt lẫn nhau, gặp được nghi hoặc có người giúp mình giải đáp, gặp được nan đề có người giúp mình giải quyết, gặp được địch nhân có thể cùng nhau kháng cự...

Pháp là chỉ công pháp, võ kỹ hoặc là các loại pháp môn kỳ kỳ quái quái, đều gọi chung là pháp. Dù ngươi là thiên tài tuyệt thế đến mấy, cũng không khả năng hết thảy đều là tự mình ngộ ra, nếu không có sư phụ, tối thiểu cũng phải có công pháp.



Địa là chỉ nơi tu hành, không cần là động thiên phúc địa, nhưng chí ít cần là nơi có lợi cho việc tu hành. Tu luyện ở thành trì phàm nhân, nguyên khí thiếu thốn, tự nhiên chẳng thể sánh bằng tu luyện ở tông môn nguyên khí dồi dào.

Nếu không, vì sao nói tán tu rất gian nan, bởi lẽ tài lữ pháp đại đối với tán tu vốn là hi vọng xa vời, chỗ tốt duy nhất chính là tự do tự tại, không người quản thúc mà thôi.

Tông môn, gia tộc lớn thường thường dễ xuất hiện nhân tài, cũng là bởi vì bốn hạng tài lữ pháp địa đều đủ cả.

Hiện tại, Lục Trường An thiếu thốn, không phải công pháp, không phải ngộ tính, mà là thiếu tài nguyên.

Nếu không đủ tài nguyên, lấy tư chất nát bét của hắn, cả đời chỉ sợ khó lòng đột phá Luyện Tạng cảnh, nói chi cảnh giới cao hơn.

Làm tạp dịch của Tàng Thư Các, mặc dù công việc an nhàn, thu nhập ổn định, nhưng mỗi tháng chỉ nhận được 3 điểm cống hiến tiền lương, cộng thêm 3 điểm cống hiến miễn phí và 3 bình Bổ Huyết Đan.

Có điều, hắn vừa mới nhập môn, những phần thưởng kia đợi tháng sau mới có khả năng nhận được, hiện giờ muốn nhanh chóng tăng lên tu vi, cần thiết tìm phương hướng khác.



Hắn năm nay đã bốn mươi mốt tuổi, tu luyện võ đạo so với người bình thường chậm hơn mấy chục năm, nên tuyệt đối không thể buông lỏng.

Lục Trường An từ dưới giường lấy ra một cái túi vải, bên trong cất giấu năm mươi lượng bạc, trong đó, ba mươi lượng là hắn tích góp được, hai mươi lượng là tỷ tỷ tích góp cả đời đưa cho hắn cưới vợ.

Năm mươi lượng bạc, cũng không biết có thể mua được thứ gì.

Sáng hôm đó, Lục Trường An xin nghỉ một ngày, dự định đi tới phường thị thử vận may.

Phường thị được xây dựng ở dưới chân tạp dịch phong, nói là phường thị, thực chất là một dãy phố dài chừng một dặm, hai bên xây dựng đủ loại lầu các cao thấp khác nhau.

Lúc Lục Trường An vừa tới nơi, đập vào mắt là phố phường nhộn nhịp.

Bởi vì đây là địa bàn của Vũ Dương Tông, cho nên phần lớn khách nhân đều là đệ tử trong tông tới tham dự náo nhiệt.

Phường thị cùng phiên chợ ở phàm tục không kém là bao, ở bên trong phường thị, ngoại trừ một chút cửa hàng ra, còn có rất nhiều quầy hàng trên vỉa hè.

Cửa hàng ở nơi đây, hết thảy là do Vũ Dương Tông mở.

Về phần những người bày quầy hàng trên vỉa hè thì bao gồm đệ tử Vũ Dương Tông cùng chút ít tán tu.

Bất luận là ai đều không dám làm loạn ở trong phường thị, dù sao khoảng cách giữa nơi này và chín toà núi chính của Vũ Dương Tông rất gần.

Lục Trường An tản bộ giữa phường thị, nhìn thấy đủ loại hàng hoá, có vài tên đệ tử Vũ Dương Tông đem Bổ Huyết Đan của bản thân ra bán, cũng có một chút tán tu đem linh dược mà mình đào được lấy ra chào hàng, càng có người bày bán phù chú, binh khí, trận đồ...

Trong phường thị, tiếng gào thét không ngừng vang lên bên tai, rất nhiều quầy hàng vỉa hè sắp xếp rất là bắt mắt, thu hút không ít khách nhân. Cũng có vài võ giả đem đồ vật của mình ném trên mặt đất rồi ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

"Xin mời, xin mời, Huyết Linh Chi vừa mới đào được đây, hàng mới, hàng mới, nhìn xem rễ cây còn lấm tấm đất là biết. Nhất phẩm linh dược, chỉ có thể ngộ, không thể cầu, nhanh chân nào anh em!"

"Đồ tốt đây, đồ tốt đây. Bổ Huyết Đan chất lượng thượng hạng, đan dược phụ trợ không thể thiếu cho Ngưng Huyết cảnh. Đây là Bổ Huyết Đan do thủ đồ của Cổ Trần đại sư tự tay luyện chế, tuyệt đối là loại Bổ Huyết Đan tốt nhất. Giá cả tiện nghi không nên bỏ qua!"

"Trung phẩm phàm binh bảo đao, dùng thiên ngoại huyền thiết luyện chế thành, chém sắt như chém bùn, c·hém n·gười như chém chuối, mau mau đến mua, chỉ có một kiện duy nhất, bỏ qua sẽ hối hận không kịp!"