Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 13: Hắc Bì Tăng



Chương 13: Hắc Bì Tăng

Đủ loại tiếng hét chào hàng không dứt bên tai, mặt hàng nào cũng có, muôn hình vạn trạng.

Lục Trường An lặng lẽ đi dạo, đây là lần đầu tiên hắn tiến vào phường thị của võ giả, tự nhiên cảm thấy rất hiếu kỳ.

Bên trong phường thị tập trung rất nhiều đệ tử Vũ Dương Tông, nhưng đa phần đều là đệ tử tạp dịch và đệ tử ngoại môn. Bọn họ chuyên môn đến đây để bán đồ, hoặc là dùng đồ vật của bản thân để trao đổi mấy thứ mình cần.

Ngoài ra có vài người sắm sửa đồ dùng sinh hoạt, cũng phải chạy xuống phường thị mua sắm.

Mặc dù phường thị nằm ở trong địa bàn của Vũ Dương Tông, nhưng cũng có không ít võ giả đến từ những nơi khác.

Tuy nhiên, đa số quầy hàng trên vỉa hè đều bày bán hàng rẻ tiền, cũng phải thôi, phường thị mở ra là dành cho các đệ tử bình thường giao dịch với nhau, cho dù có thứ tốt, cũng chưa chắc mấy ai mua nổi, có điều, muốn mua hàng tốt ở đây không phải là không có.

Nhưng mà phải đi vào cửa hàng do đích thân Vũ Dương Tông mở mới mua được, trong đó bán rất nhiều loại binh khí, đan dược cao cấp, trận đồ, phù chú, thậm chí xe yêu thú cũng có nốt.

Đi dạo một lượt, Lục Trường An thỉnh thoảng sẽ dùng pháp mục dò xét một chút hàng hoá bày bán hai bên đường, quả thực phát hiện đôi chút thứ tốt, nhưng đáng tiếc, trong người hắn chỉ có năm mươi lượng bạc, không thể nào mua hết toàn bộ, phải lựa chọn lấy hay bỏ.

Hiện tại, thứ mà hắn quan tâm nhất định là bảo vật để tăng lên tốc độ Ngưng Huyết.

Bảo vật phụ trợ Ngưng Huyết, thường thấy nhất là Bổ Huyết Đan, Lục Trường An đã dùng qua, hiệu quả phi thường khả quan.

Thời gian trước, hắn luyện hoá xong một lọ Bổ Huyết Đan mà Cơ Khuynh Thành đưa tặng, trong vòng một ngày liền ngưng tụ ra mười sợi tơ máu, tốc độ tương đương với tu hành một tháng.

Đáng tiếc, giá cả của Bổ Huyết Đan cũng không rẻ, một viên mười lượng bạc, coi như dốc hết tài sản của hắn ra mua, cũng chỉ mua được 5 viên mà thôi.

Lục Trường An sở dĩ chưa mua sắm Bổ Huyết Đan, là muốn mượn pháp mục của mình, thử xem có nhặt nhạnh được loại hàng tốt giá rẻ nào không?

Nhưng đáng tiếc, đi dạo đã gần nửa canh giờ, hắn vẫn không tìm được thứ gì ưng ý, phù hợp túi tiền, thế là dự định quay đầu tìm mua Bổ Huyết Đan.

Bất chợt, Lục Trường An phát hiện mình đã đi ngang một chỗ lầu các xa hoa, khách nhân tụ tập đông đảo.



Đây cũng là một cửa hàng do Vũ Dương Tông mở, trên bảng hiệu ghi ba chữ Bí Tàng Các.

"Bí Tàng Các?"

Lục Trường An thấp giọng thì thào, nhấc chân bước vào.

Bí Tàng Các là một cửa hàng cao ba tầng, bên trong bày bán không phải hàng hoá bình thường mà là một loại vật phẩm đặc thù được xưng là bí tàng.

Bí tàng là một loại tảng đá kỳ lạ, bên trong phong ấn đủ loại đồ vật thiên kỳ bách quái.

Đồn đại, vào thời thượng cổ, võ giả còn chưa phát minh ra túi trữ vật, nên sẽ vận dụng thủ đoạn đặc thù, cất giấu những thứ quan trọng của bản thân vào trong tảng đá.

Võ giả đời sau thám hiểm di tích cổ, thường thường sẽ gặp được loại tảng đá như vậy.

Dẫn đến ở Thần Binh Giới dần dần xuất hiện các thương hội chuyên môn mua sắm bí tàng, sau đó bán ra cho khách nhân cắt mở.

Người mua hàng chỉ cần bỏ ra một số tiền nhất định, mua sắm bí tàng, cắt ra được đồ tốt thì may mắn, cắt ra hàng nát thì tự chịu.

Bên trong bí tàng phong ấn đồ vật là bất đồng.

Có bí tàng phong ấn các loại thượng cổ bí bảo, thậm chí thần binh.

Bí bảo, thần binh có mạnh có yếu, có tốt có xấu, có hoàn hảo, có hỏng hóc.

Có bí tàng phong ấn yêu thú, trứng thú, có bí tàng phong ấn linh dược, đan dược, phù chú, công pháp...

Cắt ra cái gì, chỉ dựa vào vận khí của từng người.

Đương nhiên, có một chút võ giả kinh nghiệm dày dặn, có khả năng dựa vào khí tức bên ngoài bí tàng mà phán đoán đồ vật bị cất giấu ở bên trong, nhưng đại đa số võ giả đều là đang đánh cược.



Bởi vì đánh cược nên cắt ra đồ vật vô cùng khó xác định.

Vận khí không tốt, cắt ra đồ vô dụng thì cũng thôi, nhưng cắt ra mấy thứ bẩn thỉu mới là xui xẻo.

Nghe nói, từng có người cắt ra một đầu Yêu Vương đang ngủ say, đầu Yêu Vương nọ thức tỉnh, vì quá đói mà trực tiếp ăn sạch người cắt bí tàng lẫn những người vây xem.

Từng có người cắt ra một viên thuốc độc, tản ra khói độc hun c·hết rất nhiều người.

Từng có người may mắn cắt ra một kiện thần binh, nhưng kiện thần binh nọ vô cùng khát máu, dĩ nhiên đem tất cả võ giả trong tiệm g·iết sạch, thậm chí đồ sát luôn cả toà thành.

Lục Trường An chăm chú nghe nhân viên phục vụ giới thiệu, hai mắt hơi sáng lên.

Nội tâm của hắn có chút chờ mong, không biết pháp mục của mình có thể nhìn xuyên qua bí tàng phong ấn, thấy được đồ vật bên trong hay không, nếu thật làm được, vậy thì Bí Tàng Các chính là bảo tàng của hắn rồi.

Ngay lúc Lục Trường An vừa đi vào đại điện, chợt nghe thấy tiếng ồn ào truyền tới từ phía đông của Bí Tàng Các.

"Ghê gớm, ghê gớm! Vị hắc tăng này thật mẹ nó quá ghê gớm, lần thứ bảy cắt ra trứng hoá thạch!"

"Chậc chậc chậc, từ sáng đến giờ, hắn đã bỏ ra mấy ngàn lượng bạc, mua sắm hai mươi cái trung phẩm bí tàng, mở ra vật quý giá nhất chính là một kiện trung phẩm Trọng Binh, đáng tiếc đã hỏng hóc, vừa gặp không khí liền biến thành bụi mịn, vận may nghịch thiên như vậy, tại hạ cam bái hạ phong!"

"Đây đã là cái gì, ba hôm trước, hắn bỏ ra một vạn lượng bạc, mua mười cái thượng phẩm bí tàng, nhưng từ bên trong mở ra ba bộ quần áo nữ nhân, ba cái yếm, ba cái quần lót, cùng một thanh kiếm gãy. Giá trị cộng lại chưa đến một lượng bạc. Một vạn lượng bạc đổi được một lượng bạc. Mẹ nó tuyệt vời!"

Theo tiếng kinh hô Lục Trường An nghiêng đầu nhìn về trung tâm đám người, đập vào mắt là một vị lão tăng thân hình mập mạp như núi thịt, làn da ngăm đen, mặt mày béo húp hèn mọn, hai mắt nhỏ như hạt đậu xanh, đang vỗ ngực dậm chân cắt bí tàng.

Thật là xấu!

Đây là ấn tượng đầu tiên của Lục Trường An.

Khó trách, mọi người xung quanh sẽ gọi đối phương là hắc tăng, bởi vì lão ta thật sự quá đen, quá xấu rồi.



Thông qua lời bàn tán của chúng võ giả, Lục Trường An mới biết được lai lịch của lão tăng nọ.

Lão tăng ngoại hiệu là Hắc Bì Tăng, đã chạy tới phụ cận Vũ Dương Tông được nửa năm.

Hắc Bì Tăng mặc dù là tăng nhân, nhưng không thích ăn chay niệm phật, ngược lại cả ngày lêu lổng, rượu chè cờ bạc. Mà sở thích lớn nhất của lão chính là cắt bí tàng. Đáng tiếc, vận may của Hắc Bì Tăng tựa hồ không được tốt cho lắm, mỗi lần đều thua sạch tiền.

Nhưng kỳ quái là cứ cách ba hôm, Hắc Bì Tăng sẽ quay về phường thị cắt thạch, mà lại, mỗi ngày đều mang theo rất nhiều tiền, cũng không biết lấy từ đâu ra.

Không ít tán tu dùng ánh mắt tham lam quét tới quét lui trên người lão, tự nhiên không phải coi trọng thân thể của Hắc Bì Tăng mà là coi trọng tiền tài của lão.

Dù sao, tên tăng nhân da đen nọ đã ăn nằm ở phường thị nửa năm, mỗi lần đều vung tiền như rác, tính toán đâu đấy đã tiêu không dưới hai mươi vạn lượng bạc.

Hai mươi vạn lượng bạc đây là con số khổng lồ đến cỡ nào?

Hơn nữa, dựa theo khí tức mà phán đoán, Hắc Bì Tăng tựa hồ chỉ là Đoán Cốt tiểu thành, quả thật là một con dê béo chính hiệu.

Tuy nhiên không có ai dám công khai c·ướp đoạt tiền tài của Hắc Bì Tăng, bởi vì nơi đây là địa bàn của Vũ Dương Tông, dám g·iết người đoạt bảo, kết quả sẽ vô cùng thế thảm.

Cũng có tán tu dùng ánh mắt kiêng dè nhìn Hắc Bì Tăng, tựa hồ đã nhận ra thân phận thật sự của lão.

Đừng nhìn Hắc Bì Tăng biểu hiện ra tu vi chỉ là Đoán Cốt tiểu thành mà khinh thường.

Lão ta là đang giả heo ăn thịt hổ!

Hắc Bì Tăng thực chất là một tên Luyện Tạng đại võ sư, thực lực thâm bất khả trắc, mà lại ác danh lan xa, chuyên môn lừa bịp t·ống t·iền, c·ướp đoạt tiền tài của võ giả tu vi thấp hơn.

Nghe nói, từng có một vị tông sư nhìn Hắc Bì Tăng không thuận mắt, muốn giáo huấn lão một trận, chỉ là giáo huấn không xong ngược lại trọng thương mà về, từ đó chẳng còn đi lại trên giang hồ nữa.

Mấy người nhận ra lai lịch của Hắc Bì Tăng, đồng loạt xoa xoa mồ hôi trán, âm thâm rời đi Bí Tàng Các, phòng ngừa Hắc Bì Tăng thua sạch tiền, để mắt tới chính mình.

Trước khi đi, bọn họ nhìn về phía mấy gã võ giả đang mang ý xấu, nhếch miệng cười lạnh trong lòng lộ ra vẻ thương hại.

Đám ngu ngốc kia chắc hẳn xem Hắc Bì Tăng là dê béo, lại không rõ, lão ta chính là ôn thần tái thế.