Phó Thiếu, Phu Nhân Của Anh Là Ai?

Chương 15: Em là vợ anh



Cũng đã vài ngày kể từ bữa ăn hôm đó. Hứa phu nhân theo lời đã chuyển hẳn về đây ở cùng với Thạch Huệ. Cô cũng đã làm quen được với lão gia và nhị thiếu gia Ninh Thoại. Hắn bằng tuổi cô nhưng nhìn chững trạc và lịch sự hơn nhiều. Các chi nhánh lớn nhỏ của Hứa gia bây giờ thuộc quyền sở hữu Thạch Huệ. Phu nhân và lão gia cũng chỉ cần ở nhà và an nhàn tuổi già.

Ninh Thoại khi về cũng không có ý định tiếp quản hay trợ giúp cho Thạch Huệ vì hắn đang có một dự án nào đó. Từ hôm phu nhân về đây cô dường như ít phải làm việc hơn. Hôm nào đến công ty cũng là bà mang đồ ăn trưa đến cho cô và Thạch Huệ.

Hôm nay cũng không phải ngoại lệ, sau khi dùng bữa trưa do bà mang đến cô và chị lại bắt đầu công việc.

" Cốc, cốc, cốc. "

Bên ngoài phát ra tiếng gõ cửa, cô quay đầu nhìn ra rồi mới đứng dậy mở cửa. Bên ngoài là nhân viên lễ tân hình như là có chuyện gì đó.

- Thư ký Tô, phía dưới có chủ tịch Phó muốn gặp. Phiền cô vào thông báo cho chủ tịch giúp tôi.

Cô vừa nghe đến chủ tịch Phó liền giật mình. Đó chẳng phải là anh sao ? Chủ tịch tập đoàn Phó gia bây giờ là Phó Minh Lâm nắm trong tay các chi nhánh lớn nhỏ của tập đoàn. Bên trong Thạch Huệ cũng đã sớm nghe thấy, chị cũng biết mục đích của anh đến đây là để làm gì. Có người mình yêu đứng ở đây thì còn tâm trí đâu mà bàn tới hợp đồng của hai công ty.

- Chủ tịch Phó có hẹn trước rồi, mời lên đi.

Thạch Huệ bên trong nói vọng ra rồi nhanh chóng thu xếp tài liệu để gọn vào trong túi. Cô còn chưa kịp phản ứng gì thì chị đã đồng ý trước.

- Để em đi lấy cà phê cho chị và chủ tịch.

Cô ngập ngừng muốn rời đi để tránh anh. Không phải là cô không muốn gặp anh chỉ là nếu ở bên cạnh anh như vậy chị Huệ nhất định sẽ phát hiện ra gì đó.

- Không cần đâu. Bây giờ chị phải đi xuống khu X. Người bên đó vừa gọi có chuyện gấp, phiền em tiếp chủ tịch Phó giúp chị nhé.

- Nhưng...

Chưa để cô kịp nói hết Thạch Huệ đã đeo túi lên rồi đi thẳng ra bên ngoài. Chỉ còn lại một mình cô trong phòng cô không biết phải làm sao trong tình huống này nữa. Anh đến đây chẳng phải là để bàn về hợp đồng lần này của hai công ty sao ? Nếu như chị đi rồi thì anh sẽ nói với ai đây.

Chưa để cô kịp suy nghĩ xong anh đã mở cửa đi vào. Một bộ vest lịch sự nhưng không kém phần trưởng thành, gương mặt góc cạnh đẹp như tranh vẽ bất giác làm cô đứng hình. Nhìn thấy Lục Vy một mình trong phòng chủ tịch anh cũng có phần ngạc nhiên, Minh Lâm đi đến bên cạnh cô rồi gõ nhẹ vào trán cô.

- Sao vậy ? Chồng em có phải là rất ưu tú không ?

Cô bị gõ vào trán liền giật mình quay lại hiện thực. Người con trai cao 1m8 đứng trước mặt cô, ánh sáng ngược hướng làm anh càng trở nên đẹp hơn. Lục Vy đỏ mặt, đưa tay đẩy anh ra rồi cúi mặt xuống.



- Gì chứ, em và anh đã ly hôn rồi mà.

Tuy ngoài miệng là nói vậy nhưng trong lòng cô thực sự là đang rất vui. Minh Lâm mỉm cười, vòng tay qua ôm lấy cô vào lòng.

- Em là vợ anh, đời này kiếp này vẫn mãi là vợ anh. Không cho phép em đi em không được đi. Phó Minh Lâm này nhất định sẽ trói buộc em cả đời.

Cô nghe được những lời anh nói mà gương mặt đỏ hơn cả trái cà chua. Đã biết bao nhiêu lần cô nghe lời mật ngọt từ anh rồi nhưng sao bây giờ lại cảm thấy lạ như vậy. Cứ như là lúc hai người mới yêu.

- Anh nói gì vậy, nhỡ vợ anh biết thì sao ?

Cô cố gắng đưa tay đẩy anh ra nhưng lại bị anh dùng lực mà ôm lại.

- Tử Linh sao ? Anh chỉ coi em ấy là em gái thôi. Tử Linh cũng sớm có người trong lòng nhưng chuyện tình của nó còn bi thảm hơn cả chúng ta nữa.

Giọng anh có chút trầm xuống khi nhớ về chuyện của Tử Linh và Lăng Sở.

- Em có hỏi chuyện này đâu.

Cô nhỏ giọng trách móc anh nhưng lại có chút vui trong lòng. Ít nhất cuộc hôn nhân của anh cũng chỉ là trên danh nghĩa. Khoảnh cách về địa vị, khoảnh cách con cái, miệng đời xã hội hay sự cấm cản của cha mẹ cũng không làm cô lung lay được nữa. Cô biết bây giờ cô cần phải làm gì để giành lấy hạnh phúc của bản thân. Không phải nữ chính ngôn tình cô muốn được làm một phản diện mà ích kỉ một lần.

- Bà xã, em là đang ghen sao ?

Nghe anh hỏi vậy cô lại có chút chột dạ. Cô đang ghen sao ? Nghĩ đến điều này cô lại bất giác đỏ mặt.

- Ai... ai mà thèm ghen chứ.

Chỉ cần đợi câu trả lời này của cô anh có thể biết chắc chắn là cô ghen rồi. Khi vợ anh ghen cũng có chút đáng yêu đấy chứ. Vậy là tất cả những chuyện ngày xưa của anh và Tử Linh đều mang ra nói hết cho cô. Rồi cả hoàn cảnh của con bé hiện tại cũng nói ra để cô hiểu Tử Linh hơn.

- Sao lại có ba mẹ như vậy chứ ? Vô lí thật đấy, hạnh phúc của Tử Linh lại đánh đổi bằng tiền bạc và danh vọng được sao ?

Sau khi nghe câu chuyện anh kể cô có chút bất bình mà phản kháng. Nói gì đi nữa thì chuyện này cũng không thể đem ra làm vật trao đổi. Hạnh phúc của một người con gái là được cưới người mà mình yêu và yêu người yêu mình. Cô hiểu vì cô cũng là người như vậy.



- Bà xã bớt giận, anh cũng đang nghĩ cách xem sao để giúp đỡ cho con bé đây.

Anh kéo tay cô ngồi xuống rồi ôm cô vào lòng. Bất giác cô lại cảm thấy ấm áp đến lạ. Được ở trong vòng tay ấm áp của anh khiến cô thấy an toàn hơn bao giờ hết.

- Đúng rồi, tối nay Hứa gia sẽ mở tiệc đấy.

Cô nắm chặt tay anh, ánh mắt mông lung nhìn về phía xa.

- Có chuyện gì mà Hứa gia lại mở tiệc ?

Anh nhíu mày nhìn qua hỏi cô. Theo như anh nhớ thì Hứa gia rất ít mở tiệc. Sau khi tam tiểu thư Hứa gia qua đời thì dường như Hứa gia cũng không cò tiệc tùng gì nữa cả. Tuy anh chưa được gặp qua vị tam tiểu thư này nhưng nghe nói vị tiểu thư này được Hứa gia yêu chiều hết mực.

- Em cũng không biết nữa nhưng tối nay anh sẽ đến chứ ?

Cô quay lại hỏi anh nhưng rồi bắt gặp ánh mắt của anh cô lại cảm thấy ngại ngùng.

- Nhất định anh sẽ đến. Chỗ nào có vợ của anh thì anh sẽ đi tới đó. Cho dù là ở hoang mạc hay rừng sâu anh cũng đều tới.

Nghe được lời mật ngọt này của anh cô lại cảm thấy vui hơn. Từ lúc bắt đầu quen nhau rồi yêu nhau anh đã luôn nuông chiều cô như vậy rồi.

- Anh không định về sao ?

Cô nhìn lên đồng hồ rồi nhắc nhở anh. Ở công ty anh cũng có rất nhiều việc để làm, đâu phải như cô lúc nào cũng rảnh rỗi.

- Không, anh muốn ở bên vợ thêm một chút nữa.

Từ sau khi bị Phó gia cấm cản thì cả hai có rất ít thời gian gặp mặt nhau. Bình thường anh cũng chỉ gọi cho cô một hai cuộc, nhắn tin cũng rất ít. Nhưng cô không trách anh và cũng hiểu cho hoàn cảnh của anh.

- Anh đó, bây giờ đã là chủ tịch của một tập đoàn rồi còn vì một cô gái mà bỏ bê công việc sao ?

Cô trách móc anh nhưng cũng vui vì anh đã ở lại với cô. Minh Lâm mỉm cười, kéo cô lại gần hơn rồi trả lời.

- Công việc có thể để sau nhưng vợ thì nhất định không được bỏ lỡ một giây một phút nào, đúng không ?