Say Nắng

Chương 5: Không Xứng



"Nãy mày đã nói gì với mẹ tao và tại sao lại tới nhà tao" tôi trở Minh trên chiếc xe đạp điện chạy đến thư viện

"Hỏi từ từ thôi" Minh thản nhiên trả lời

"Nói đi" Tại tính tôi hay cáu bẩn, sợ Minh léng phéng chuyện ở lớp với mẹ, mà có cái gì phải giấu diếm? Sao tôi cứ sợ sợ là

"Mẹ mày hỏi tao nhà ở đâu, có quan hệ gì với mày, còn việc tao đến nhà mày để vác mày đi làm việc chứ sao nữa"

Chiều nay nắng xuống rất đẹp, tôi định dành cả buổi chiều cho việc vẽ vời, tôi là một art có tiếng trên Facebook, tôi dùng acc clone nên chẳng ai nhận ra được cả, đôi khi cái Vy ngồi bấm điện thoại lại lướt qua oc của tôi một lần, nó chẹp miệng khen nứt lời kêu tranh của tôi giống art Hoa Mười Giờ, tôi không nghĩ gì cả, rồi kế hoạch tan nát khi Minh đến, nó làm rối tung cả buổi chiều mơ mộng của tôi lên, ép tôi xuống thư viện cùng nó, ghét thật!!

Nó ngồi im thin thít nhìn tôi bằng ánh mắt "mày làm đi? Nhìn gì" quả thực muốn đấm vào mặt mấy cái, hợp đồng đã xong xuôi hết rồi, mà còn không chịu chấp thuận, thằng này mày ngứa đòn à

Nhắc đến hợp đồng tôi mới nhớ, lần trước kêu Minh đi ra quán cafe gặp mặt Hoa, nó éo chịu lại còn tỏ vẻ thờ ơ như không liên quan gì tới nó, tôi đập bàn giọng cay cay quát

"M*, thằng hai mặt này, mày lôi tao ra đây để làm gì" không có ý khiêu chiến đâu nhưng mà nó làm máu điên của tôi nổi lên "viết văn"

"Viết đ*o gì?, mày ngủ mơ à, có cần tao lôi bản cam kết ra đây đập vào mặt mày không?" Ai cho nó cái lá gan lớn thế cơ chứ, đã làm phiền buổi chiều mơ mộng rồi lôi cái lý do củ chuối đấy ra, muốn oánh nhau hay gì

Nó để mặc tôi nổi cáu như một con khùng, lục lại cặp xách một cuốn vở mỏng teo, di sang chỗ tôi, màu giọng không đổi "tao viết xong rồi, mày coi thử xem phải sửa chỗ nào không? Rồi đem nộp hộ luôn" đang cáu thì tôi khựng lại một chút, nhanh như thế nó đã viết xong rồi á? Lại còn kêu tôi nộp hộ, không phải là nhường tôi để thầy cô có thiện cảm hơn à

"Mày đưa tao làm gì, mày viết thì mày phải nộp chứ, như thế thì bất công cho mày lắm" tôi hạ giọng xuống

"Mày cũng biết thế nào là bất công à?"

Dương "..."

Vậy nó lôi tôi ra đây chỉ để nghe những thứ như này thôi á hả??

"Còn nữa" Minh lôi điện thoại ra vừa bấm bừa nói "lần sau có kể khổ cái gì thì kể nhỏ thôi"

Dương "???" "Nhỏ gì????"

"Đừng có giả ngu, tao biết mày thích thằng Đạt" Nó liếc mắt nhìn về phía tôi, tay ngừng bấm điện thoại, chăm chú quan sát, tôi bị chọc chúng tim đen, chột dạ trả lời ấp úng "gì... tao làm gì thích ai, mày nhầm à...??"

Minh không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm tôi, mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại thôi, từ bé tôi đã ghét cái kiểu đá mắt nhau thế này rồi, nó không khác gì liếc xéo, khinh bỉ ra mặt, nhưng khi Minh làm thế, nét dịu dàng hiện trên nét mặt cậu bạn, ấm áp vô cùng, Đạt biết bày tỏ bằng lời nói còn Minh biết thao túng bằng hành động, đôi bạn cùng bad

Phải nói thật! Tôi không rứt ra được đuôi mắt của Minh, nó biết cách khiến tôi tự khai hết mọi chuyện, nhưng vẫn chọn lặng im chẳng nói từ nào

Không biết từ lúc nào tôi tưởng mình đã hiểu hết nội tâm Minh, nhưng bây giờ nó cứ thập thập thò thò khiến tôi chẳng suy đoán được gì cả, Minh bí ẩn vcl, nghề thầy bói mà tôi thầm ao ước lại chạy xa hơn rồi...

Mắt Minh động đậy một chút rồi lảng đi chỗ khác " Đạt nó không thích mày đâu, mấy kiểu con gái như mày không phải gu nó"

"Tao bảo tao thích Đạt lúc nào???" Tôi cố gắng chối, nhưng nét ngập ngừng không đáng tin lại vạch trần diễn xuất dở tệ của tôi ra, Minh ngồi nghe lời biện hộ không hề giả vờ, miệng liên tục cười khẩy, lần đầu tôi thấy Minh nói nhiều đến vậy, nó giải thích cho tôi về gu thằng Đạt, nó khuyên tôi không nên cố gắng, người như tôi chẳng đủ tầm

Nếu là nói vui thì không ai tính làm gì, nó đang bày bộ mặt nghiêm túc đến đáng nghi nhìn tôi, không đủ tầm thì sao? Nó đang hạ thấp giá trị tôi xuống à? Từ bé tôi đã luôn cho rằng mình là một cô gái hoàn hảo, nhà tôi có điều kiện,tôi có nhan sắc, không xinh lắm nhưng dùng được, tôi học giỏi, tôi biết làm bếp... tôi tự cảm giác tôi rất tuyệt, còn cho rằng mình tán được cả con trai tổng thống Mỹ, sau này anh chàng nào phải tuyệt nhất trên đời tôi mới nhủ lòng

Nhưng từ khi lên 10, tôi đã lật cuộc đời mình sang một trang khác, tôi thích Đạt, tôi khao khát được ở cạnh Đạt, nó chỉ nhờ vả 1 câu, không màng hậu quả thế nào tôi cũng sẵn sàng làm cho nó, Đạt dạy tôi rất nhiều thứ hay, có lẽ cuộc đời tôi nếu không có Đạt ắt hẳn sẽ là một khoảng không thầm lặng

Minh ràng buộc tôi bằng ánh mắt chứa ý khinh người, rõ là nó biết, con gái bị lôi chuyện tình cảm ra nói sẽ rất không vui, phép lịch sự tối thiểu mà một thằng đàn ông nên biết, nó lại chẳng màng gì mà phanh phui, chế nhạo

Người như Đạt chắc chế.t hết rồi...