Say Nắng

Chương 6: Mẫu Hậu



Bản thân tôi ghét việc người ta nhìn thấu nội tâm mình, tôi trầm tính ít nói thế thôi, nhưng cự tuyệt vẫn có niềm đam mê trai đẹp như nam diễn viên Hàn ChaEunWoo hoặc Ca sĩ MinYoongi, ngỡ tưởng người vừa đẹp trai vừa ôn nhu kiêm vui tính như các chồng sẽ chỉ hiện trong tâm thức bé bỏng của tôi, rồi Đạt xuất hiện phá tan nghi ngờ đó, nó đẹp trai vui tính ôn nhu nhà giàu, m73 cũng cao... còn là trai Hải Phòng... cục tính nhưng yêu mỗi em, dĩ nhiên đấy là suy nghĩ trong lòng của Đinh Ngọc Ánh Dương, còn người ngoài nghĩ thằng ml này không được cái nước mẹ gì cả

Minh có vẻ thích phô trương, nó cứ oang oang cái mồm như dại không để tôi chen vào câu nào, ở trong mắt tôi nó chính thức đã biến thành con người khác ( lắm mồm + nhiều chuyện)

Tôi không biết mình mất kiên nhẫn từ bao giờ, cầm quyển vở ném bốp phát vào mặt Minh, Minh đờ ra một lúc không hiểu hành động vừa rồi có ý gì

- "thằng l, câm cái mõm chó mày lại"

Thề tôi cay vãi cả ra, tôi nhớ không nhầm hình như đó là lần đầu tôi chửi tục ở trường, mang vibe ngoan ngoãn hiền lành nhưng đứng trước cái mỏ hỗn này tôi không thể không bộc phát

Thế là tôi vác chiếc xe đạp điện về một mình mặc thằng đần Minh đứng đấy, nó không định chạy theo vì thư viện cách nhà chúng tôi có 600m, nó có chân không phải què, đời tôi vốn không yên ổn như tưởng tượng. Khi về tới nhà, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là ánh mắt phán xét đến cháy người của mẹ, giọng mẹ khàn khàn thẩm đặc sự thích thú "con Dương! Mày có người yêu từ bao giờ" gì? Ai có người yêu, tôi á??? Động tác dựng xe của tôi khựng lại "người yêu gì mẹ" mang đôi mắt hoang mang dương về người phụ nữ đứng khoanh tay trước cửa nhà, chưa để tôi kịp hoàng hồn mẹ lướt ngón tay hất vào trong, giọng nói phán xét "mày vào đây"

Huhu... không phải lần đầu mẹ nghi ngờ tôi có quan hệ thân thiết với bạn cùng lớp khác, giả dụ như năm lớp 10 tôi đau bụng nhờ được Đạt lai về, nhưng dưới con mắt thấu hồng trần, mẹ đành phanh phui cái vết tích trong lòng tôi, nhưng mà hồi đấy ham học quá, con đần Dương liền gạt vấn đề của mẫu hậu sang một bên với câu cửa miệng "yêu đương gì tầm này"

... mẹ ơi con hối hận rồi

Có vẻ mẹ không thích phong cách ăn chơi của thằng Đạt cho lắm, lúc đấy chúng tôi hoạt động ngoài giờ, Đạt đứng hút thuốc nên khi lai tôi về trên người nó còn vương vấn mùi thuốc nồng nặc , và mẫu hậu của Dương đã âm thầm trừ điểm

Mẹ lôi xềnh xệch tôi vào trong nhà, đặt ngay ngắn trên ghế sofa, nháy mắt mấy cái liên tục "khai đi, mày với nó quen nhau từ lúc nào" tôi không trả lời chỉ liên tục lắc đầu "mẹ là mẹ chấm thằng con rể này rồi đấy, mày lấy nó về đây cho mẹ, không mẹ không chệu đâu"

Chị Hà cọ má vào tay tôi, âu yếm như mới vớ được vàng

( chị Hà - Tên gọi thân thương của mẹ Dương)

- "mày có thích thằng đấy không"

Tôi lắc đầu gay gắt "bọn con ghét nhau như chó, làm sao thích được" hình như tôi có giải thích thế nào thì mẹ vẫn bổ vào mặt tôi câu nói đau đến xé lòng "tao đéo tin", tình mẹ con của chúng ta chấm dứt từ đây sao mẫu hậu thân yêu?

Tôi còn đang bực chuyện thằng Minh lôi chuyện tình cảm của tôi ra nói, thì mẹ lại gán ghép tôi với nó, tôi chán nản liếc mắt sang nhìn mẹ "mẹ có thấy chiều cao chênh lệch không, 1m62 và 1m81 đó mẹ à" tôi sực nhớ ra chuyện gì đó, lúc trước Đạt lai về, mẹ vì không ủng hộ mà lôi cái lý do củ chuối rất đáng chê "nhìn nó mét 7 hơn, mày mới mét 6 chiều cao chênh lệch, mẹ không thích" và tôi đã thành công lấy chuyện cũ ra khè mẹ

Chị Hà bật cười thành tiếng "không sao không sao, nó là ngoại lệ" khiếp chị Hà bây giờ giống như người mẹ đang giục đôi trẻ mới cưới nhanh kiếm cháu cho mẹ bồng ấy, "bọn con mới cấp 3 thôi mẹ ạ, không có yêu đương gì hết" chẳng để tôi trên kèo, Chị bẽ môi " không phải mày thích cái thằng Đạt gì đó lai mày về à, mẹ lại không nhìn thấy, văn vở với mẹ không có tác dụng gì đâu" "????" "Nhìn cách mày bẽn lẽn đi sau nó để tránh nắng thì mẹ đã biết mày thích nó rồi"

Tivi chuyển kênh sang tin tức một bạn nữ 2k6 ở Hà Nội yêu sớm rồi mắc chứng bệnh trầm cảm cấp độ 3, đứng trên tầng thượng có ý định nhảy lầu, tôi với mẹ khựng lại một nhịp, trời ơi mở đúng lúc ghê tôi vỗ tay tán dương "đấy mẹ nhìn đi, mẹ muốn con gái mẹ thế này à"

- "thằng đấy mẹ thấy nó cũng được chứ bộ, đâu có giấu hiệu hành hình mày đâu mà trầm cảm cái nỗi gì" chị Hà mặt rõ chê cầm điều khiển tắt Tivi cái rụp "không không, nó không bình thường đâu mẹ yêu ơi"

Vừa nó hết câu điện thoại mẹ reo lên, chị Hà đi xuống nhà gạt tôi ra tiện tay gõ đầu một cái , mẫu hậu tôi là trưởng phòng nhân sự, công việc không có lịch cụ thể nên lúc bận lúc rảnh, có hôm mẹ làm việc đến 2-3 h sáng, nhưng có hôm lại ngủ ngon cả ngày, bởi vậy tôi thương mẹ lắm, dù điều kiện nhà tôi khá khẩm nhưng mẹ vẫn phải chai lưng ra làm việc,

Thương mama quá à