Thiều Quang Mạn

Chương 120: Nghiệt duyên



Chương 120: Nghiệt duyên

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Lê Kiểu mặt mũi xanh trắng lẫn lộn, vội vàng xoay người: "Đi mau!"

Sau khi minh bạch đây là chốn nào, nàng không dám ở lâu thêm một giây, hoảng loạn tột độ đi ra ngoài, đầu óc trống rỗng.

"Cô nương cẩn thận –" Thấy chủ tử va phải một người, Xuân Phương hoảng quá thốt lên.

Mùi rượu xen lẫn một mùi thơm kì dị phả vào mặt, Lê Kiểu cảm giác đυ.ng phải một l*иg ngực nóng bỏng.

"Không có mắt à?" Người nọ vội bắt lấy cổ tay Lê Kiểu, nghe được lời của Xuân Phương thì lại nhìn một lượt dáng vẻ Lê Kiểu, ánh mắt sáng lên như sao: "Chà chà, đây là đóa hoa lầu này mới trồng à?"

Người trẻ tuổi môi đỏ răng trắng, bộ dáng tuấn tú ưa nhìn, tiếc là ánh mắt quá mức cợt nhả, khiến người ta nhìn phát phải lắc đầu.
"Ngươi buông tay ra!" Lê Kiểu vừa vội vừa sợ, mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm lưng áo, vội vã gạt tay tên đàn ông kia ra.

Nhưng hiển nhiên chút lực còm của nàng thì không đủ để làm gì, tên đàn ông kia chỉ cần siết nhẹ cổ tay nàng lại, nàng phải kêu đau thành tiếng.

Tên đàn ông nhân cơ hội giơ tay còn lại giật trâm cài trên đầu Lê Kiểu ra, vứt xuống đất.

Mái tóc xanh như suối xõa tung, dáng vẻ yêu kiều của thiếu nữ hiện ra trước mắt.

"Ui chao, đúng là một mỹ nhân!" Tên đàn ông mắt sáng lên, kéo Lê Kiểu đi vào hành lang.

"Buông cô nương nhà ta ra –" Xuân Phương nhào lên.

Tên đàn ông đạp Xuân Phong ngã lăn quay xuống đất, lạnh lùng nói: "Đừng có mà cản chuyện của ông đây, không ông lấy mạng!"

Hắn nói xong, dùng sức kéo Lê Kiểu vào trong phòng, Lê Kiểu cố gắng ôm chặt cột trụ hành lang, hô to với Xuân Phương: "Gọi người đến đi!"
Xuân Phương cũng là nha hoàn thϊếp thân của Lê Kiểu, lớn bằng chừng này cũng chưa phải làm việc nặng bao giờ, cũng chưa từng bị đối xử thô bạo như vậy, bị đá một cước đầu óc cũng hoang mang, nghe được lời của Lê Kiểu thì gân cổ kêu: "Người đâu mau tới đấy—"

Đình viện vốn chẳng có bóng ai lại rục rịch có tiếng động.

Lê Kiểu suýt thì ngất.

Cái đồ ngu này, ý của nàng là nhân cơ hội chạy về nhà cầu cứu, chứ không phải là kêu ở đây. Chỗ này là thanh lâu, kêu lên mà có người tới giúp mới là lạ đấy!

"Còn ngớ người cái gì, chạy ra cửa sau—" Câu tiếp theo của Lê Kiểu bị tên đàn ông bịt lại nghẹn cứng ở cổ họng.

Xuân Phương ngẩn người, rồi mới kịp phản ứng, chạy vội đi.

Có người nghe thấy động tĩnh chạy ra xem thì thấy tên đàn ông trẻ tuổi đang kéo một người mái tóc bù xù không rõ bộ dáng vào trong phòng, không khỏi cười cợt: "Cổ công tử, ban ngày lại chơi trò gì vậy?"
Tên kia cười khẩy: "Tự dưng gặp được chuyện vui, mau tránh sang một bên, đừng có cản trở chuyện tốt của ông đây!"

Lê Kiểu ú ớ không thoát được, chỉ thấy bị đẩy mạnh từ phía sau, ngã vào một gian phòng, sau đó chính là tiếng đóng cửa làm người ta tuyệt vọng.

"Không giãy giụa nữa à?" Tên đàn ông cười xùy sau lưng.

Lê Kiểu khó khăn quay người, thấy tên đàn ông từng bước ép sát lại gần, không khỏi lui về sau, kinh hoàng.

Làm sao bây giờ? Ai đến cứu nàng được bây giờ?

Giờ khắc này, Lê Kiểu cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

Mọi chuyện vốn đang tốt đẹp như vậy, sao nàng rơi lại tình cảnh như bây giờ rồi? Không được hoảng, không được phép hoảng. Lê Tam bị kẻ buôn người bắt cóc còn bình an về nhà được, chắc chắn nàng cũng sẽ có biện pháp!"

"Ngươi đừng có mà lại đây, ta không phải người ở đây!"

"Không phải là cô nương Lầu Bích Xuân à? Thế tức là nàng định đến đây tìm vui à?" Tên đàn ông cười hì hì hỏi, giọng nói cợt nhả khiến Lê Kiểu nhũn hết chân tay.

Nàng cố gắng ghìm chặt sợ hãi trong lòng, giải thích nhanh: "Ta là con gái nhà lành, thực ra có hẹn với bạn ở một tửu lầu, vô tình đi nhầm chỗ --"

"Ha ha, tiểu nương tử, nàng định lừa trẻ con à, sao mà lại đi sai đến đây được?"

"Ta đi nhầm thật mà, nếu không sao lại đến đây? Công tử, ở đây cô nương dạng nào chả có, cần gì ngài phải làm khó ta? Ngài thả ta ra đi, chúng ta ai cũng không sao, nếu không công tử cũng gặp phiền toái đấy."

Tên đàn ông trẻ tuổi hiển nhiên rất hứng thú, nhếch một bên chân mày hỏi: "Ta thì lại gặp phải phiền toái gì chứ, nói thử xem sao?"

"Nói thật với công tử vậy, bá phụ ta, phụ thân ta, thúc thúc của ta đều làm quan, nếu ta thực sự gặp chuyện ở đây, bọn họ sẽ không để yên đâu."

Tên đàn ông trẻ tuổi bật cười: "Tiểu nương tử, bá phụ nàng, phụ thân nàng, thúc thúc nàng làm quan gì vậy? Cái kinh thành này cái gì thiếu thì không biết, chứ nhiều nhất là quan lại đấy. Mái hiên rớt xuống một mảnh ngói có khi cũng đập trúng đầu hai tên quan ngũ phẩm cơ mà."

Lê Kiểu nghe vậy, tim đập như trống bỏi.

Người này vừa bị sắc làm mất trí, lại còn không hề sợ hậu hoạn.

Trong lúc nàng đang ngẩn người, tên đàn ông đã nhào đến, đẩy người xuống tháp mỹ nhân, cười hì hì: "Nói đi nào, trưởng bối nhà nàng là vị quan nào, nói ra đi, cho bản công tử sợ sợ chút đi!"

Tên đàn ông nói vậy khiến Lê Kiểu không biết đáp lại thế nào.

Nàng sa chân vào cái chốn này, sao mà nói ra thân phận được!

"Ha ha, ông đây chả sợ đâu. Mười ba tuổi ông đây đã đi dạo thanh lâu rồi, sóng to gió lớn chưa gì chưa gặp qua—"

Lê Kiểu nghe vậy lòng chợt động.

Có lẽ là khi bị đẩy vào tuyệt cảnh thì giác quan thứ sáu của con người ta trở nên nhạy bén, nàng thốt lên: "Ngươi là con út của Trường Xuân Bá à?"

Tên đàn ông ngẩn ra, nhíu mày: "Tiểu nương tử cũng biết ta à?"

Lê Kiểu suýt thì cắn rách môi dưới.

Sao mà nàng lại không biết chứ, cái tên hôn phu đáng chết trước đây của nàng, không phải mới mười ba tuổi đã bắt đầu lởn vởn thanh lâu à!

Lê Kiểu nhìn tên đàn ông môi đỏ răng trắng trước mặt, ánh mắt đau xót.

Đây chính là phu quân mà mẫu thân định cho nàng khi còn sống, mặt người dạ thú, còn chẳng bằng súc sinh.

Nếu như nàng bị tên súc sinh này phá hủy trong sạch, thì đúng là sống không bằng chết

"Sao tiểu nương tử lại nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ đã sớm ngưỡng mộ ta, nên mới bày ra chuyện vô tình gặp gỡ thế này à?"

"Cổ công tử đùa rồi, ta biết ngài, thực tế vì ngài cũng có chút liên quan đến nhà ta –" Lê Kiểu ép buộc bản thân trấn tĩnh lại, miễn cưỡng nặn ra nụ cười.

Lúc này tuyệt đối không được hoảng hốt, chỉ cần có thể tranh thủ kéo dài thời gian, chưa biết chừng có thể chờ được Xuân Phương gọi người đến cứu.

"Ồ, nói thứ xem, chúng ta có liên quan như thế nào?"

Ánh mắt Lê Kiểu chợt lóe.

Liên quan gì chứ? Tất nhiên là không thể nói ra được, một khi kẻ này nói ra chuyện nàng đi nhầm vào thanh lâu, thanh danh của nàng sẽ đi tong. Chưa kể trước đây hai người còn có hôn ước, bị tên rác rưởi này phát hiện ra có khi còn kích động thú tính của hắn.

"Không nói dối Cố công tử, ta là cô nương Lê phủ, nên đã từng nghe qua về ngài rồi."

"Lê phủ à?" Tên đàn ông nghĩ ngợi một hồi, đập tay: "Là cái Lê phủ mà có Đại cô nương ta từng đính ước á? Chà chà, đúng là khéo quá khéo quá, muội muội đứng thứ mấy vậy? Trước kia ta từng nghe nói ta có không ít em vợ đấy."

Hắn nói xong thì sờ cằm Lê Kiểu.

Lê Kiểu hốt hoảng trong lòng, thốt lên: "Thứ ba!"