Thiều Quang Mạn

Chương 121: Thỉnh cầu giống nhau



Chương 121: Thỉnh cầu giống nhau

Editor: Ha Ni Kên

Trong nháy mắt, Kiều Mặc tưởng như thấy được hình bóng Đại muội đã qua đời trong tiểu cô nương khí chất thanh tĩnh kia.

Chàng vô thức tiến lên một bước, bị ai đấy kéo lại vạt áo.

"Đại ca –" Kiều Vãn khóc đỏ hoe cả mắt ngước đầu.

Kiều Mặc cúi người, dịu dàng: "Mệt rồi à? Để Đại ca bế muội."

Kiều Vãn tránh: "Muội không cần bế, muội tự đi được."

Tiểu cô nương dụi mắt, giọng non nớt làm người khác đau lòng: "Đại ca, tại sao sáng nay ở Hầu phủ ca không để muội nhìn tỷ tỷ? Muội muốn gặp tỷ tỷ."

Kiều Mặc dắt tay ấu muội, ôn tồn: "Vãn Vãn sẽ quên mất tỷ tỷ à?"

"Không bao giờ." Cô bé lắc đầu như trống bỏi.

Kiều Mặc nhẹ nhàng vuốt đầu Kiều Vãn: "Thế là được rồi. Tỷ tỷ và Vãn Vãn đều rất thích đẹp, bây giờ dáng vẻ muội ấy như thế chắc không muốn chúng ta thấy đâu. Chúng ta chỉ nhỡ kỹ bộ dáng tỷ tỷ muội trong lòng là được rồi."
"Nhưng mà, muội vừa thấy ai trông giống tỷ tỷ lắm –"

"Muội nói gì?" Kiều Mặc căng thẳng.

Thiệu Minh Uyên ở phía trước cũng đột ngột ngoái đầu.

Tiểu cô nương ngước đầu, nước mắt nhạt nhòa: "Muội thấy tỷ tỷ khóc."

Kiều Mặc nhìn lướt Thiệu Minh Uyên rồi nhẹ giọng: "Vãn Vãn nhầm rồi."

Kiều Vãn đau lòng cúi gằm mặt xuống đất, một lúc lâu sau mới nói: "Muội chỉ thấy người lợi hại như tỷ tỷ làm sao dễ dàng mà chết như thế được? Muội không tin!"

Rõ ràng có biết bao nhiêu người không bằng tỷ tỷ mà vẫn sống tốt như thế cơ mà.

Vậy nên nhóc mới muốn nhìn một chút, nhưng ca ca lại không cho.

Thiệu Minh Uyên nhìn về phía đám người.

Vậy nên, ngày hôm ấy bên cửa sổ lầu Xuân Phong, chàng thấy Lê cô nương như vậy, không phải là do say rượu nên gặp ảo giác, mà Lê cô nương thực sự có nét tương tự với thê tử ư?
Đám người đông đúc, lại chẳng thấy bóng dáng người thiếu nữ kia.

Thiệu Minh Uyên bình tĩnh nhìn thẳng lại.

Có tương tự hay không cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng. Có giống đến đâu thì người chàng mắc nợ không phải người kia.

Trong biển người, Băng Lục cảnh giác cực độ thấy một người lôi tuột cô nương nhà mình đi mất, không phản ứng kịp.

"Lý gia gia?" Kiều Chiêu hơi ngạc nhiên.

Lý thần y vểnh raau hỏi: "Chiêu nha đầu, sao cháu lại ở đây?"

"Cháu... đến xem náo nhiệt."

"Cái loại náo nhiệt này thì có gì hay ho mà xem?" Lý thần y gõ vào trán Kiều Chiêu. Thấy tiểu cô nương rõ ràng là vừa mới khóc, nghĩ một chút.

Chiêu nha đầu khóc à?

"Cháu xem náo nhiệt kiểu gì mà lại tự khóc rồi?"

Kiều Chiêu chớp chớp mắt.

Nàng khóc thì có gì lạ à? Nàng cũng là một cô nương mà, kể cả là hồi trước thì cũng chẳng phải là chưa khóc bao giờ. Tại sao hôm nay gặp hai người hai người đều hỏi.
Dù sao thì Trì Xán và Lý thần y lần lượt xuất hiện đã xua đi tâm trạng đau khổ vì gặp huynh trưởng mà lại như hai kẻ xa lại của nàng. Kiều Chiêu ổn định lại tinh thần.

"Cháu nhìn Ngọc Lang Kiều gia. Thấy người ta bị hỏng hết gương mặt, cảm thấy đau buồn vô cùng, nên khóc."

Lý thần y há hốc miệng, nhìn quanh quất rồi kéo vội Kiều Chiêu về phía sau đoàn người, khẩn khoản: "Chiêu nha đầu à, dù gia gia cũng không hiểu biết nhiều, nhưng gia gia vẫn thấy tiểu cô nương tầm tuổi cháu hình như nên dè dặt một chút. Cái chuyện khóc vì đàn ông sao cứ nói thẳng ra thế được?"

Kiều cô nương cụp mắt: "Vâng, sau này sẽ không nói thế nữa ạ."

Lý thần y vui vẻ yên tâm gật gù.

Như vậy là được rồi. Lão thèm mà để ý mấy cái ngọc lang kiều lang, bộ dạng đẹp mắt cũng có mài ra mà ăn được đâu? Vì cái kẻ chả liên quan mà lại đau lòng mới là cô nương ngốc.

Lão đang nghĩ thì cháu gái nuôi đã nhẹ nhàng nói "Thế Lý gia gia có thể chữa khỏi gương mặt của Ngọc lang Kiều gia không ạ?"

Nàng không ngờ vết thương trên mặt Đại ca lại nghiêm trọng đến vậy. Dựa vào năng lực của nàng thì khó mà chữa được.

Lý thần y: "..." Hóa ra mấy lời vừa rồi là vô nghĩa à!

Tiểu cô nương ngước đầu chớp mắt nhìn Lý thần y.

Lời dạy dỗ không tài nào thoát ra khỏi miệng Lý thần y. Râu run run, ông tức giận: "Tại sao ai cũng nhờ lão phu chữa mặt cho Ngọc Lang Kiều gia?"

Cho dù không có ai nhờ thì ông dũng định chữa trị cho Kiều Mặc, nhưng hết người này đến người khác nhờ làm ông rất ngạc nhiên.

"Còn ai nhờ nữa ạ?" Kiều Chiêu ngẩn người.

Chẳng lẽ nhà ngoại cũng phái người nhờ Lý gia gia?

ĐÚng rồi, nếu không phải vậy, dựa vào tính tình quái gở của Lý gia gia thì không thể nào xuất hiện ở kinh thành lúc này được.

Lý thần y nghe vậy chỉ tay về phía xa xa: "Kia kìa, chính là thằng nhóc đang giơ cờ đấy."

Kiều Chiêu nhìn lại, thần sắc phức tạp.

Thiệu Minh Uyên?

Hóa ra điều người kia muốn cầu cạnh Lý gia gia không phải là trị hàn độc trên người mà lại vì huynh trưởng ư? Người kia sẵn sàng nhảy vào bãi nước đυ.c của đám tôn thất để giúp Lý gia gia được tự do, để hỏi xin Lý gia gia chữa trị cho huynh trưởng ư?

Nhất thời Kiều Chiêu không biết mình đang thấy gì.

Cảm kích à? Có lẽ không phải. Cho dù nàng có bao dung đến mấy cũng không thể nào cảm kích cho kẻ tự tay gϊếŧ nàng được.

Cái này không liên quan gì đến oán hận cả.

Kiều Chiêu nhìn về phía vị Tướng quân trẻ tuổi cả người mặc đồ trắng, than nhẹ.

Chắc là bùi ngùi, bùi ngùi vì tổ phụ không nhìn sai người, người kia thực sự đáng giá để phó thác cuộc đời, chẳng qua có nhiều yếu tố khác ảnh hưởng khiến hai người nàng đi đến kết cục như vậy.

Đội ngũ đã ra khỏi thành. Trời cao đất rộng, mau đến mau đi nhưng vẫn còn rất nhiều dân chúng ùn ùn đi theo, nhanh chóng bỏ mặc lại hai người Kiều Chiêu và Lý thần y.

"Lý gia gia có thể chữa khỏi vết bỏng trên mặt Ngọc lang Kiều gia không ạ?"

"Trên đời này có bệnh gì mà lão phu không chữa được?" Lý thần y hừ một tiếng, sau đó đổi giọng: "Có điều nó bị bỏng ở mặt, muốn chữa khỏi thì khá là phiền."

Lý thần y nghiêm túc nhìn Kiều Chiêu: "Chiêu nha đầu, có lẽ gia gia sẽ phải rời kinh thành một thời gian."

"Lý gia gia?" Kiều Chiêu kinh ngạc.

Lý thần y giải thích: "Nếu muốn chữa khỏi vết bỏng cho Kiều Mặc thì cần một vị thuốc. Đó là một loại trai biển chỉ sinh trưởng ở phía Nam, gia gia muốn đích thân lấy."

"Không nhờ ai khác được ạ?"

Lý thần y lắc đầu: "Không được, đấy là một tầng keo dính trong suốt, bên trong chứa nước. Nếu lấy từ con trai ra xong mà không thêm thuốc kịp thời thì sẽ biến chất, mất tác dụng. Vậy nên ta phải tự mình đi."

Kiều Chiêu cảm thấy ủ dột.

Lý gia gia đi mất, nàng cũng không nhận thân được với huynh trường. Thực sự là lẻ loi một mình chốn kinh thành.

"Cháu nghe nói vùng duyên hải phía Nam khác lộn xộn, Lý gia gia nhất định phải bảo trọng."

Lý thần y lơ đễnh cười cười: "Điều này thì cháu không cần lo, bên cạnh ta còn có cao thủ."

Lão vừa nói vừa ngoắc tay về một nam tử trẻ tuổi đứng cách đó không xa: "Lại đây."

Diệp Lạc lặng lẽ tiến lại.

Lý thần y giới thiệu: "Đây là Diệp Lạc, thân thủ rất lợi hại." Nói rồi nháy mắt vài cái, bổ sung thêm: "Từ lúc có tên nhóc này bên cạnh thì việc giã thuốc dễ dàng hơn rất nhiều."

Cao thủ giã thuốc ít nói trầm mặc nào đó gào thét trong lòng: Tướng quân đại nhân, cho hắn về, hắn đúng là kẻ vô tích sự không làm được việc này đâu!

"Đây cũng là... do Thiệu Tướng quân phái đến cho gia gia ạ?" Kiều Chiêu hỏi.

Lý thần y đưa mắt nhìn nàng: "Chiêu nha đầu đoán được à?"

Kiều Chiêu cười cười: "Dễ đoán mà."

"Nha đầu này thật thông minh mà!" Lý thần y than thở.

Càng lúc ông càng vô thức so sánh Chiêu nha đầu và Kiều nha đầu. Càng so càng thấy giống.

Nếu như – Kiều Mặc thấy con bé thì sao?

Chương 122: Chờ đợi