Thiều Quang Mạn

Chương 128: Dốc lòng



Chương 128: Dốc lòng

Editor: Ha Ni Kên

Hôm sau, mây đột ngột giăng kín trời.

Kiều Chiêu cầm theo mực Tịnh Yên thượng phẩm đã chọn hôm qua, ngồi xe ngựa màn xanh của Tây phủ đến Đại Phúc Tự.

Vẫn là tiểu sa di Huyền Cảnh dẫn nàng đến am Sơ Ảnh.

Được mấy ngày, Huyền Cảnh lại rụng thêm một cái răng, chỉ cần mở miệng là sẽ nhìn ra chiếc cửa sổ đen thẳm, nhìn vừa đáng yêu vừa buồn cười.

Vì vậy, Huyền Cảnh đã bị các sư huynh giễu cợt không ngừng, thấy Băng Lục là như lâm vào trận địa mai phục, chỉ cúi chào Kiều Chiêu, không nói câu gì đi phía trước dẫn đường.

Băng Lục lại không chịu buông tha cậu, lôi từ túi ra mấy viên kẹo bí đao trong suốt, cười hì hì: "Tiểu sư phụ có muốn ăn kẹo bí đao không?"

Huyền Cảnh nhìn kẹo bí đao rồi lắc đầu nguầy nguậy.
Không muốn gì hết, kiên quyết không ăn. Lần trước cũng vì ăn kẹo, mà suýt thì nuốt luôn cả răng đấy.

"Không ăn thật à? Kẹo này ăn ngon lắm vừa ngọt vừa mềm, mua từ cửa tiệm danh tiếng trăm năm đấy."

Cửa tiệm danh tiếng trăm năm á? Tức là còn già hơn cả sư tổ chủ trì à? Kẹo bí đao ở cửa tiệm danh tiếng trăm năm thì có vị như thế nào nhỉ?

Ánh mắt tiểu sa di lưu luyến nhìn theo kẹo bí đao trên tay Băng Lục, nuốt nước miếng trong lòng.

Băng Lục thấy vậy cười không ngừng, gói kẹo bí đao vào trong khăn tay rồi dúi vào tay Huyền Cảnh, véo véo gương mặt nhỏ bé của cậu: "Mau ăn đi, không phải gần đây sư phụ không ăn kẹo mà răng vẫn rụng còn gì?"

Tiểu sa di nắm chặt kẹo bí đao, khuôn mặt đỏ bừng.

Nữ thí chủ đáng ghét nhất!

Nhìn tiểu sa di lật đật bước về phía trước, Băng Lục cười khanh khách.
Đến trước cửa am Sơ Ảnh, Băng Lục phải đứng ở bên ngoài, Kiều Chiêu đi cùng ni tăng Tĩnh Hấp vào trong.

"Hôm nay Tam cô nương đến thật sớm." Tĩnh Hấp lộ ra nụ cười thân thiết.

Dạo gần đây Lê Tam cô nương ghé qua vài lần, lần nào đến sư bá cũng có vẻ cởi mở hơn bình thường đôi chút.

"Trời hôm nay hơi âm u, tiểu nữ sợ trời mưa nên đi sớm hơn mọi khi."

"Nhìn trời thế này có vẻ cũng sẽ mưa đấy." Tĩnh Hấp nhìn sắc trời, rảo bước dẫn Kiều Chiêu vào trong.

"Đến rồi à?" Vô Mai sư thái đặt phất trần xuống đất, điềm đạm hỏi.

Kiều Chiêu đưa mực Tịnh Yên lên: "Hôm qua tiểu nữ đi dạo phố, có mua được một thỏi mực bèn mang đến cho sư thái dùng thử xem sao."

Nàng nói vô tư tự nhiên, cứ như vãn bối hiểu chuyện nhà người ta đi ra ngoài chơi tìm được món đồ hợp ý trưởng bối thì mua về làm trưởng bối vui vậy.
Vô Mai sư thái rất hưởng thụ, sau đó xem qua, cười bình thản: "Cũng được, hôm nay dùng mực này chép kinh văn đi."

"Dạ."

Kiều Chiêu rửa tay đốt hương, thành thục bày ra giấy, mài mực đề bút, bắt đầu chép kinh văn.

Tư thế ngồi của nàng thẳng tắp đàng hoàng. Thời gian chầm chậm trôi qua, bút nàng đưa nhịp nhàng như nước chảy mây trôi, nhưng dần dần bắt đầu phân tâm.

Dù Thiệu Minh Uyên có nói Đại ca không có việc gì, nhưng Đại ca cũng không phải thư sinh yếu ớt, sao lại tự dưng ngất xỉu được?

Là do di chứng vết bỏng để lại, hay đau lòng khi thấy cảnh nàng hạ táng?

Cho dù là lý do gì, cũng khiến Kiều Chiêu xót xa vô cùng, mất tập trung làm một giọt mực rơi xuống tấm giấy Tuyên Thành, loang dần ra.

Nàng mới bừng tỉnh, nhìn chằm chằm vết mực loang đến thất thần.

Vô Mai sư thái sau lưng đột ngột hỏi: "Hôm nay thí chủ có tâm sự à? Nếu lòng đã không tĩnh, không cần phải chép kinh thư."

Kiều Chiêu đặt bút xuống, xoay lại, áy náy: "Sư thái nói đúng."

Vô Mai sư thái nhìn Kiều Chiêu một chốc rồi hỏi nàng: "Có chuyện gì phiền toái à?"

Kiều Chiêu cảm thấy hơi ấm trong lòng.

Dựa vào thân phận Vô Mai sư thái, một câu hỏi thăm như vậy đã là khó có được.

Hôm nay Vô Mai sư thái mặc bộ tăng y màu xám tro, ảm đạm như vậy nhưng lại khiến cho bà mang một vẻ đẹp sáng trong lắng đọng qua nhiều năm tháng. Vẻ đẹp sáng trong ấy lại càng nổi bật hơn trong bộ tăng y tối màu, khiến lòng người cảm thấy tiếc nuối.

Kiều Chiêu đột nhiên nghĩ, năm ấy Vô Mai sư thái đã phải đấu tranh giữa những cảm xúc như thế nào mới đi đến quyết định xuất gia?

Không biết vì sao, Kiều Chiêu lại trỗi lên mong muốn dốc cạn nỗi lòng.

"Sư thái, nếu như có một người mà sư thái rất muốn gặp người ấy, rất quan tâm đến người ấy, mà hết lần này đến lần khác không tài nào có lý do đến gần bởi vì thân phận của mình. Thế thì phải làm sao đây?"

Nếu ngày hôm qua Đại ca không ngất xỉu, có lẽ nàng sẽ không thể nhận ra rằng, có thể gặp ca ca ở trà quán, nhưng cũng có thể có chuyện sơ suất lần lượt xảy ra.

Đây chính là người tính không bằng trời tính. Nếu nàng cứ từ từ thông qua Phức Sơn xã để từng bước từng bước lại gần đại môn phủ Khấu biểu muội, rồi lại nghĩ tiếp cách để gặp Đại ca, thì có thể lại có chuyện gì đó giữa chừng xảy ra không?

Thực sự nàng muốn gặp huynh trưởng vô cùng, thậm chí chỉ hận không thể chạy thẳng đến phủ Thượng Thư, nói cho Đại ca rằng, nàng là Kiều Chiêu, là muội muội Kiều Chiêu của ca ca.

Nhưng rốt

cục cũng không thể. Bây giờ nàng đã là Lê Chiêu, nếu tùy tiện làm vậy, người khác sẽ nghĩ nàng là kẻ điên, huynh trưởng bao năm đọc sách thánh hiền cũng không dễ dàng tin vào chuyện ly kỳ như vậy.

Trừ khi –

Trong đầu Kiều Chiêu đột ngột nảy ra một khả năng: Trừ khi nàng có cơ hội tiếp xúc lâu dài với huynh trưởng, khiến cho huynh trưởng cảm nhận sự giống nhau giữa nàng và muội muội đã qua đời của huynh ấy, rồi suy nghĩ ấy tự xuất hiện.

Nhưng quay đi quay lại, câu hỏi vẫn như cũ, nàng lấy cớ gì để gặp mặt Đại ca?

Lần đầu tiên Kiều cô nương cảm thấy mờ mịt.

Vô Mai sư thái nói: "Hoặc là quên người đó đi. Hoặc là quên đi thân phận và các lý do bên ngoài, dốc lòng hành động."

Dốc lòng?

Lời nói của Vô Mai sư thái như cơn gió mạnh, xua tan mờ mịt trong lòng Kiều Chiêu.

Đúng rồi, nàng sợ gì chứ? Nàng dao động gì chứ? Trời cao cho nàng được sống lại lần nữa, là cho nàng cơ hội, chứ không phải gông kìm trói chặt nàng.

Thất bại lần thứ nhất, thì còn lần thứ hai, lần thứ ba.

Chỉ cần Đại ca còn sống, chỉ cần nàng còn sống, chắc chắn sẽ có ngày thực hiện điều nàng muốn.

"Đa tạ sư thái, tiểu nữ đã hiểu."

"Hiểu là được rồi." Vô Mai sư thái cười khẽ rồi nhìn về phía cửa sổ.

Quên đi thân phận và các lý do bên ngoài, dốc lòng hành động, cũng có thể gặp thất bại.

Có điều câu sau cũng không nhất thiết phải nói ra với đứa nhỏ này. Bà đã thất bại rồi thì hy vọng đứa nhỏ này có thể thành công.

"Sư bá, Cửu công chúa đến ạ." Tĩnh Hấp đi vào bẩm báo.

"Chân Chân?" Vô Mai sư thái liếc nhìn Kiều Chiêu, bình thản nói: "Cho con bé vào đi."

Một lát sau, Chân Chân Công chúa chờ ở ngoài am Sơ Ảnh được mời vào.

"Sư thái, Chân Chân rất nhớ người. Hôm nay để Chân Chân đọc kinh thư cho người nghe nhé?"

Sau khi Chân Chân Công chúa bước vào thì thấy Kiều Chiêu đang ngồi ngay cạnh Vô Mai sư thái, trong lòng cảm thấy không vui nhưng vẫn nở nụ cười trên mặt.

Từ khi nha đầu này đến bồi sư thái sao chép kinh Phật, số lần nàng gặp sư thái cũng ít dần đi. Thật là tức!

"Đọc đi." Vô Mai sư thái gật đầu, ngồi thẳng.

Thấy Vô Mai sư thái cũng không cự tuyệt, Chân Chân Công chúa cười tươi hơn, quỳ trên bồ đoàn đọc kinh thư.

Giong nói của nàng ngọt ngào, tròn vành rõ chữ, nhắm mắt nghe đúng là một loại hưởng thụ.

Quyển kinh thư chưa đọc xong, đã thấy Vô Mai sư thái hô hấp đều dần, sắc mặt bình tĩnh, đã nhập thiền.

Chân Chân Công chúa thấy vậy thì đặt quyển kinh xuống, cẩn thận lui ra khỏi phòng thiền.

Kiều Chiêu cũng lui ra.

Chân Chân Công chúa đứng bên ngoài, vừa thấy Kiều Chiêu thì nói: "Ngươi đi theo bản cung."

Dưới cây bồ đề, hai người đứng yên, Kiều Chiêu bình tĩnh hỏi: "Không biết điện hạ muốn tìm thần nữ có việc gì?"

Chương 129: Gặp nạn