Thiều Quang Mạn

Chương 129: Gặp nạn



Chương 129: Gặp nạn

Editor: Ha Ni Kên

"Hôm qua bản cung thấy ngươi." Chân Chân Công chúa tiện tay hái một mảnh lá cây bồ đề: "Trên đường."

"Ồ." Kiều Chiêu không biết Chân Chân Công chúa định nói gì.

"Ngươi và biểu ca của ta rốt cục là có quan hệ như thế nào?" Thấy Kiều Chiêu lãnh đạm, Chân Chân Công chúa hơi tức giận, ném phiến lá bị vò nát trong tay xuống đất, ánh mắt như thiêu như đốt nhìn nàng chằm chằm: "Đừng có nghĩ bản cung là đứa ngốc, dựa vào tính tình của biểu ca ta, chắc chắn không thể chỉ vì cái màn biểu diễn lấy tiền từ chảo dầu ở hội chùa mà nhiệt tình với ngươi như vậy."

Đâu chỉ nhiệt tình, mấy năm gần đây Trì biểu ca hầu như không nói được lời nào tử tế với một cô nương nào. Cảnh tượng hôm qua ở cửa thành làm nàng tưởng như mình bị hoa mắt.
Nam tử vừa lo lắng vừa nhẫn nại, cho dù có bị cáu giận vẫn không hề nổi nóng, người đấy mà là biểu ca độc mồm độc miệng của nàng à?

"Ngươi không nói được gì hả. Chột dạ đúng không? Đúng khônggg?" Chân Chân Công chúa kéo dài âm cuối.

Kiều Chiêu bật cười: "Thần nữ không biết rằng hóa ra đến những điều này cũng phải báo cáo với điện hạ."

Chân Chân Công chúa nghẹn họng, sau đó đột ngột trầm mặt: "To gan. Bản cung bảo ngươi nói mà ngươi lại có thái độ gì thế này?"

Kiều Chiêu rút lại nụ cười, quy củ nói: "Thần nữ và Trì công tử, có thể coi là quan hệ bằng hữu."

"Quan hệ bằng hữu?" Chân Chân Công chúa tất nhiên là không tin, đi thêm một bước đến gần Kiều Chiêu: "Sao có thể như thế được? Biểu ca của ta mà lại làm bạn với ngươi á? Ngươi nghĩ ngươi là ai cơ chứ?"
Người như Trì Xán, đến cả công chúa như nàng cũng chẳng cho vào mắt, lại làm bạn với nha đầu này ư?

"Không biết có phải liệu Trì công tử ưa thích nhan sắc của thần nữ không?" Kiều Chiêu hỏi ngược lại.

"Ngươi á?" Chân Chân Công chúa không giận, trái lại còn bật cười: "Đừng có đùa, nếu thực sự vì nhan sắc, còn lâu biểu ca ta mới thèm để ý đến ngươi."

Rõ ràng nàng xinh đẹp hơn nha đầu này nhiều lần, biểu ca vẫn coi nàng là kẻ tàng hình đấy thôi. Làm sao lại có thể vì nhan sắc mà đối xử khác hẳn với nha đầu còn chưa lớn này cơ chứ?

"Thế thì thần nữ cũng không biết. Nếu điện hạ thực sự muốn biết, tại sao không hỏi thẳng Trì công tử?"

Hỏi biểu ca á? Nàng không thèm chạy đến rồi lại bị người ta đuổi đi đâu, thật mất mặt!

"Tóm lại sau này an phận một chút, đừng có giở trò gì đấy!" Chân Chân Công chúa cảnh cáo.
Nàng sẽ không đâu, nha đầu này rất quỷ quái.

"Thần nữ đã rõ." Kiều Chiêu lãnh đạm nói.

"Ta hỏi ngươi, rốt cục màn lấy tiền từ chảo dầu trong buổi hội chùa hôm đấy là như thế nào?" Mặc dù Chân Chân Công chúa vẫn còn căm tức Kiều Chiêu, nhưng thắc mắc này vẫn quanh quẩn trong đầu nàng mấy hôm nay, không nhịn được đành phải hỏi.

"Bởi vì bên dưới dầu là giấm." Kiều Chiêu giải thích.

Đây chính là điều khiến người ta bất lực, có lúc thân phận chỉ lá gió thoảng mây qua, nhưng nếu không có thân phận, thì chắc chắn không làm được gì hết.

Giống như giờ đây, nàng rất cần thân phận Lê Chiêu nhi nữ của một Tu soạn Hàn Lâm Viện. Nhưng lấy được thân phận này rồi, vẫn phải cúi đầu khi gặp công chúa.

Có lẽ, nàng phải trở thành một người quan trọng hơn người, giống như Lý gia gia vậy...

Suy nghĩ này đột ngột nhen nhóm trong lòng Kiều Chiêu, rồi nhanh chóng bị lấp đi.

"Vậy sao ngươi không vạch trần đám lừa đảo đấy?" Chân Chân Công chúa chất vấn.

Đúng là lừa đảo mà, những kẻ lừa đảo đấy thật đáng ghét.

Tiểu cô nương lãnh đạm: "Cũng chỉ là kẻ buông cần câu kiếm sống, người qua đường ý nguyện mắc câu thôi. Sao cần phải hủy đường sống của người khác như vậy?"

Chân Chân Công chúa ngẩn người.

Nàng muốn phản bác, nhưng không hiểu sao lại mơ hồ thấy tiểu cô nương trước mặt nói cũng có chỗ đúng, khiến nàng càng trông có vẻ giống công chúa cậy thế dọa người, đành nuốt hết lời định nói.

Lúc này ni tăng Tĩnh Hấp đi đến, chắp tay thi lễ với hai người: "Hai vị thí chủ, sư thái nói sắc trời không tốt, e là sẽ có mưa, bảo hai vị nên sớm về."

Vừa nói, bà vừa đưa hai cái ô cho hai người. Kiều Chiêu và Chân Chân Công chúa nhận lấy, cáo từ Tĩnh Hấp.

Hai người ra khỏi am Sơ Ảnh, sau khi xuống núi thì mỗi người lên một chiếc xe ngựa.

Hôm nay cũng không phải ngày gì đặc biệt, lại là một ngày âm u, người trên đường thưa thớt, chỉ còn hai chiếc xe ngựa của Chân Chân Công chúa và Kiều Chiêu, một trước một sau.

Xe của Chân Chân Công chúa đi rất nhanh, chẳng mấy chốc không thấy bóng dáng đâu nữa.

Băng Lục không ngừng nhìn trời, thúc giục phụ xe liên tục: "Đi nhanh một chút, mưa sắp rơi đến nơi rồi. Không thấy cũng một đường mà người ta đi xa mất hút rồi kia à?"

Phu xe cười khổ, chẳng biết làm thế nào: "Tiểu tỷ tỷ ơi, làm sao mà so sánh như thế được. Ngựa người ta dùng là giống gì, ngựa của lão là cái giống gì cơ chứ?"

Tây phủ cũng không dư dả gì, chỉ nuôi được một lão phu xe, một con ngựa già mà thôi.

Băng Lục cứng họng, hậm hực: "Được rồi, thế cứ cố hết sức đi xem sao."

Nàng hạ màn xe xuống, lấy kẹo bí đao trong túi đưa cho Kiều Chiêu: "Cô nương, người vẫn chưa ăn gì từ nãy đến giờ, hay là ăn tạm mấy miếng kẹo điểm tâm lót dạ đi vậy. Ngựa chúng ta không tốt, chẳng biết bao giờ về đến phủ nữa. Chưa biết chừng không chạy kịp mưa mất."

Kiều Chiêu nhận lấy kẹo bí đao, vén mành cửa sổ lên nhìn qua, điềm đạm nói: "Mưa bây giờ đây."

Băng Lục thò đầu ra nhìn, cảm thấy không tin lắm: "Thật ạ? Nhưng mà từ sáng đến giờ trời vẫn âm u thế này, biết đâu cứ mãi âm u thế này cũng nên."

"Không đâu, sắp mưa rồi."

Khi thân thể tổ phụ còn tốt, người rất thích đưa nàng và tổ mẫu du ngoạn sơn thủy, rất chú ý đến thay đổi thời tiết. Nàng cũng hiểu biết sơ sơ.

Mưa mùa hè, nói đến là đến. Kiều Chiêu vừa nói không bao lâu, một trận gió lớn nổi lên, kéo mây đen ù ù che kín bầu trời, mưa rơi xối xả.

Mành xe bị quật tán loạn, mưa theo đó tràn vào xe.

Băng Lục luống cuống che lại cửa sổ, thấy không có hiệu quả gì, dứt khoát lấy người chắn.

Kiều Chiêu kéo nàng lại: "Không cần đâu. Thổi thì cứ cho thổi, mưa như vậy thể nào chả ướt."

"Nô tì sợ cô nương bị lạnh."

"Không đâu." Kiều Chiêu lấy khăn tay lau lau cánh tay nàng, lôi từ trong hà bao tùy thân ra hai viên thuốc, ăn một viên, đưa cho Băng Lục một viên.

Băng Lục uống viên thuốc rồi mới tò mò hỏi Kiều Chiêu: "Cô nương à, đấy là cái gì vậy?"

Kiều Chiêu cười cười: "Uống sẽ không bị lạnh nữa."

"Thần kỳ như thế cơ ạ!" Băng Lục liếc liếc hà bao bên hông Kiều Chiêu.

Cái hà bao hình dạng quái đản kia vẫn xấu xí như vậy, nhưng kể từ ngày lớp nữ học bắt đầu lại, cô nương vẫn đeo, không ngờ bên trong còn có nhưng vật thần kỳ như vậy.

Viên thuốc kia khi cho vào miệng thì ngọt ngọt thanh thanh, tan đi trong bụng lại cảm thấy ấm áp.

Cô nương đúng là lợi hại! Tiểu nha hoàn nghĩ thầm.

Mưa càng lúc càng nặng hạt. Mưa dữ dội như vậy, cho dù ngồi trong xe ngựa cũng thấy khó đi tiếp, lắc lư lắc lư.

Một tia chớp xé trời giáng xuống, tiếp đó là tiếng sấm ầm ì râm ran.

Xe ngựa khó khăn vạch mưa đi tiếp được tầm một khắc, thì đột ngột dừng lại.

"Lão Tiền, có chuyện gì vậy." Băng Lục sẵng giọng.

"Tam cô nương, đường phía trước bị chắn rồi. Một thân cây ngã xuống đường." Phu xe đột ngột cao giọng: "Còn ngã trúng vào cái xe phía trước nữa!"

"Cái gì?" Băng Lục kinh hãi, vội vã mở mành xe lên.

Mưa gió đập vào mặt, tiểu nha hoàn dụi mắt, thấy cảnh tượng trước mặt thì hai mắt trợn trừng.

Chương 130: Đoạt xe