Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2201: Thiên Đao trưởng nữ Tống Ngọc Hoa



“ Thật không biết sống chết, dám đến Độc Tôn Bảo phá hôn lể”

“ Tên này là ăn gan hùm mật báo ư”

“ Phá hôn lễ, chuyện hay à”

“ Mạnh miệng như vậy, nhưng có bản lãnh không đả”

Đủ loại nghị luận của đám khách nhân đến dự hôn vang lên khi nữa đường lại xuất hiện một người nhảy ra phá hôn.

Đây là chuyện mà không ai nghĩ đến, dám phá hôn lễ của Tống Ngọc Hoa cùng Giải Văn Long ngay tại Độc Tôn Bảo, bọn họ làm khách tại đây chưa từng nghĩ đến có kẻ lại gan to như vậy.

“ Ta làm càn đấy, bọn các ngươi làm gì được, hôm nay bản công tử muốn thử phá hôn cướp cô dâu, thử xem Độc Tôn Bảo và Tống phiệt có thể làm gì được ta”

Thanh âm trầm bỗng đầy cuồng ngạo lại vang lên, như xa như gần quanh quẩn khắp gian phòng.

Cũng không để cho khách nhân cùng hai nhà Tống Giải thấy được kẻ cuồng ngạo kia là ai, là một gả nam tử quỷ dị xuất hiện tại đại sảnh bên trong.

Tuấn lãng để nữ tử trầm mê dung mạo, một tay cầm chung rượu ngọc uống, đôi mắt khép hờ không mở. Trên người mặc lấy trắng đen y phục, tuấn lãng phi phàm.

“ Là hắn!!!”

“ Tu La công tử”

“ Là y, y là Tu La công tử”

“ Đế Thiên An”

“ Thương Long xuất thiên hạ vô song, Đế Thiên An là hắn”

“Ta nhận ra hắn, là tên sát tinh kia”

“ Hắn chính là Đế Thiên An ư?”

Đế Thiên An nhích môi lên quát : “ ồn ào”

Thanh âm như hồng chung chấn động vào tai người, khiến đám khách nhân nhao nhao kia im lặng ngay lập tức, vội vận công trấn định lại, một vài kẻ võ công thấp đầu óc quay cuồng chóng mặt ù tai.

Đế Thiên An chớp mắt đả đứng trước Tống Ngọc Hoa, bàn tay duổi ra đem vải đỏ phủ đầu dở xuống. Tốc độ của hắn quá nhanh cơ hồ không cho Giải Văn Long ở gần tân nương mình kịp phản ứng.

Làn da tuyết trắng, khí chất cao quý trang nhã, chân dài eo nhỏ, mắt ngọc mày ngài, hỉ phục tân nương, tất cả những điều kiện này phối hợp lại tạo thành vô cùng khí chất đặc biệt, so với những mỹ nhân như Tiểu Tiên, Mộ Dung Cửu, Trương Tinh không chút nào bại.

“Y là Đế Thiên An ư?” tầm mắt bị mở ra Tống Ngọc Hoa thoáng chốc sửng sờ khi chứng kiến dung mạo nam tử đúc ra truyền kỳ trên võ lâm kia.

Đế Thiên An hoành không xuất thế, chiến tích vang dội nàng thân là đại tiểu thư của Tống phiệt làm sao mà không biết được y chứ. Bản thân mình vạn lần không ngờ tới mình lại cùng nam nhân này gặp gở trong hoàn cảnh này.

Bản thân gả đến Độc Tôn Bảo đây không phải là chuyện mà bản thân nàng muốn, nhưng sinh ra ở Tống phiệt tuy hưởng rất nhiều đãi ngộ, nhưng cũng ràng buộc bản thân nàng.

Nàng đã sớm biết chính mình một ngày bởi vì các loại lợi ích duyên cớ của gia tộc, sẻ gả vào một cái nào đó cái nhà giàu.

Sinh ở gia tộc lớn, thông gia chính là các nàng sứ mệnh, đây là phòng ngừa không được số mệnh.

Nhưng Tống Ngọc Hoa vạn lần không nghĩ đến, giữa lúc mình bái đường thành thân với tân lang, Đế Thiên An nhân vật phong vân trên giang hồ lại xuất hiện trong đại hôn của mình.

“ Cuồng đồ” Giải Văn Long ở gần nhìn tân nương mình khăn loan đỏ lại bị một gả nam tử khác không phải là mình dở xuống trước mắt bao nhiêu khách nhân, ngay tại hỉ đường hắn làm sao mà chịu được chứ.

Nhưng một quyền của Giải Văn Long đánh lên người Đế Thiên An giống như đập vào kim thiết, vang lên một tiếng “ bang”.

“ Ta nghe nói cái lảo Tống Khuyết có hai đứa con gái xinh lắm, hôm nay gặp Ngọc Hoa đúng là không sai à” Đế Thiên An ngả ngớn đem dời từ cằm mà lên, một ngón đặt lên môi đỏ thắm của mỹ nhân.

“ Ah” Tống Ngọc Hoa từ ngây dại tỉnh táo lại, thân ảnh như thỏ non kinh hoảng vội lùi về sau mấy bước, gương mặt ửng đỏ đầy thẹn thùng xấu hổ.

“ Hôm nay là đại hôn của hai nhà Tống Giải, công tử ngang ngược phá hỏng đại
hôn, thật khinh người quá đáng” Giải Huy đi đến phía trước lớn tiếng.

“ Khinh ngươi thì thế nào? có bản lảnh lên ta coi, để xem các ngươi giết ta trước, hay là ta diệt Độc Tôn Bảo trước. Nay ta một người ở đây, các ngươi lên hết một lần đi đở tốn thời gian”

Lời dứt Giải Văn Long thân hình quỷ dị bị nhấc bổng lên không trung, tay chân bẻ ngược về sau, tiếng xương cốt vang lên gảy vở.

“ Văn Long” Giải Huy lớn tiếng hô lên, kinh hoảng ống tay áo lay động xuất ra chuôi vũ khí của hắn, Phán Quan Bút đâm đến.

“ Cái gì” Giải Huy cùng quan khách cả kinh lên, khi Đế Thiên An một tay bắt lấy Phán Quan Bút giữ lại, mặc cho Giải Huy dùng bao nhiêu lực cũng không có bao nhiêu xê dịch thân thể.

“ Phanh” Giải Huy cùng Giải Văn Long đồng loạt văng đi, một kẻ thì văng mạnh dưới đất còn một kẻ thì văng ngược về sau.

Không khí liền rơi vào im lặng tĩnh mịch.

Giải Huy đâu phải là hạng xoàn xỉnh chứ, ấy vậy mà một chiêu còn không tiếp được bị Đế Thiên An đánh lùi trọng thương văng về sau thổ huyết.

Bọn họ ở đây có người võ công không kém gì Giải Huy, nhưng mà có bản lãnh tiện đem Giải Huy công kích đánh ngược về sau còn trọng thương bọn họ làm được sao?

“Công tử Đế Thiên An dù sao cũng là giang hồ thành danh cao thủ, hôm nay là ngày lành của tiểu muội, mong công tử thông tình đạt lý đừng chia rẻ uyên ương có thể bỏ qua cho?”

Người bước ra nói dáng vẻ thập phần anh tuấn tiêu sái, phong độ phi phàm, không hề có vẻ văn nhược yếu đuối, lưng thẳng vai rộng, tuy rằng y ăn mặc như một văn sĩ, nhưng lại gây cho người ta ấn tượng là một người thông hiểu võ công.

Tống Sư Đạo nhìn thấy Giải Huy vậy mà rơi xuống hạ phong cũng biến sắc lên, nhưng tình hình hiện giờ không cho hắn im lặng được, nếu như hôn sự hôm nay mà phá đi, đối với Độc Tôn Bảo cùng Tống phiệt đều không có chổ tốt.

“ Chia rẻ uyên ương thì thế nào? các ngươi không phải nói ta là Ma môn người ư? ta thích là được rồi. Người khác sợ Độc Tôn Bảo lẫn Tống phiệt, ta sợ qua ư, đến bao nhiêu ta cũng tiếp, đến một người ta giết 1, đến một ngàn ta giết một ngàn, đến một vạn ta đồ một vạn”

Đế Thiên An thân hình lại biến mất, xuất hiện tại cái ghế thái sư mà Giải Huy ngồi không lâu trước, bàn tay vươn ra cách không hấp lấy một vò rượu phía xa mà uống.

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới