Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2202: Độc Cô Phượng



Lời của Đế Thiên An không phải vô căn cứ, ai cũng không xem đó là lời đùa bốc phét gì cả.

Tại Túy Nguyệt lâu y một người tại vòng vây các môn phái, không một chút bỏ chạy giết ngược đám giang hồ vây công. Lần thứ hai so kiếm với Yến Thập Tam hiển lộ ra thực lực càng đáng sợ.

Chết dưới tay hắn đều là thành danh cao thủ trên giang hồ cả, trước giờ y xuất thủ chưa từng bại qua cũng chưa từng cần người khác tham dự.

Lúc này, dồn dập bước chân đả vang lên, hạ nhân của Độc Tôn Bảo đả đuổi đến đại sảnh, trên tay mỗi người đều mang theo vũ khí.

Dù sao động tĩnh của Đế Thiên An gây ra không nhỏ, một vài tên gia nhân ở ngoài lanh lợi kịp chạy đi thông báo cho thuộc hạ bên ngoài.

“ Công tử Đế Thiên An, Tống phiệt vốn không cùng công tử là địch, nhưng cũng không phải là công tử khi nhục được. Ngọc Hoa hôn sự mong công tử đừng can dự vào”

Nam tuổi ước chừng bốn mươi, nhưng đầu tóc bạc trắng, trên mặt để một bộ râu dài màu ngân bạch, nhưng không hề có vẻ già cỗi, mà thập phần anh tuấn, có hào khí của nhất phái đại gia, hơn nữa thần thái cũng khiêm cung khách khí phi thường.

Gả này chính là cao thủ trứ danh của Tống phiệt, Ngân Tu Tống Lỗ, nổi tiếng khắp vùng Giang Nam với một bộ Ngân Long quải pháp tự sáng tạo.

Tống Lỗ là tộc thúc của Tống Sư Đạo, cũng là một trong các nhân vật chủ chốt của Tống phiệt, lần này đi cùng Tống Sư Đạo theo nhà gái đến nhà trai đưa dâu, đề phòng trên đường có thế lực khác phá hỏng.

“Hừ” Đế Thiên An hừ một tiếng, bàn tay vươn ra trước người ngưng tụ một thanh trường đao cổ xưa.

“Lấy khí ngưng đao!!!”

Chúng nhân khiếp sợ nhìn một màn phía trước, thanh đao hữu hình sống động hiện ra trước người Đế Thiên An.

Trường đao lướt đi trong không khí.

“Ầm ầm!”

Đây là cắt ra không khí tiếng nổ.

Trường đao xông đến phía cửa, không gì cản nổi da thịt của mấy tên hộ vệ Độc Tôn Bảo chẳng khác nào đậu hũ mà xỏ xuyên, căn bản không ngăn cản nổi này khí binh trường đao xuyên thủng.

Gào thét tiếng vang dội đến, trường đao vẫn về phía trước, xung kích tất cả, phá hoại tất cả, mất đi tất cả, hết thảy che ở phía trước mình toàn bộ hủy diệt đi!

“ Oanh!!!”

Như kinh thiên phích lịch một dạng bạo phát một tiếng nổ lớn, huyết nhục tứ tung bay trong không trung, tường đá dày nặng của Độc Tôn Bảo vở tan hoang một mảng lớn, kéo lên khói bụi.

“ Ực” không ít kẻ khách nhân nhịn không được mà hít một ngụm khí lạnh.

“Cái này uy lực thực sự quá mức mạnh mẽ rồi” không ít người thầm hô.

Đế Thiên An lại uống một ngụm rượu, cất lời : “ chỉ là một đám gà đất chó sành, giết liền chết. Thiên Đao Tống Khuyết có được bao nhiêu cân lượng chứ ?, ta cũng muốn biết Tống Khuyết chịu được mấy đao của ta mới chết”

Tống Ngọc Hoa, Tống Lỗ, Tống Sư Đạo ánh mắt mở lớn nhìn cái hố sâu to lớn, mấy chục mạng người của Độc Tôn Bảo chỉ trong chớp mắt đả bị người kia mạt sát.

Tống Khuyết mạnh thế nào làm người nhà bọn họ biết rõ, nhưng lời nói cuồng ngạo của gả nam tử kia hoàn toàn không đặt Thiên Đao vào mắt.

“ Mạnh quá” Ba người thầm hô lên.

Giải Văn Long tái mặt, cả người thụ thương nằm dưới mặt đất được hạ nhân gần đó kéo ra xa, run sợ : “ ngươi..ma đầu.. ngươi cho rằng ngươi bản thân vô địch rồi, không sợ thiên..”

“ Văn Long” Giải Huy tê tâm liệt phách kêu lên một tiếng, đôi mắt đỏ hồng tràn đầy phẩn nộ khi nhìn con trai mình phun ra một ngụm máu, yết hầu có một lổ thủng lớn máu tươi bắn ra.

“ Trước giờ bản tọa ghét nhất là mấy con kiến hôi dám chỉ trỏ vào ta, hôm nay có bao nhiêu kẻ muốn giết ta lên hết cả đi. Bản tọa từ bi độ các ngươi lên tây thiên hết, đơn chiến xa luân chiến đều được, một mình ta ở đây để xem các ngươi có bản lảnh gì phá được Bất Bại Long Thân của ta” Đế Thiên An lại ngưng tụ thêm một thanh trường đao khác trước người, lạnh nhạt nói.

Giải Huy mặc dù tràn đầy cừu hận, đỏ mắt nhìn cừu nhân giết con nhưng hắn cũng không xốc nổi nhảy lên giao chiến. Thân thể thụ thương hiện giờ nói cho hắn biết võ công của Tu La công tử đáng sợ đến mức nào.

Giải Huy lớn tiếng chất vấn : “ Độc Tôn Bảo trước giờ chưa từng cùng công tử nảy sinh mâu thuẫn, Giải mỗ không rõ vì sao công tử lại phá hôn giết con của ta”

“ Đúng là trước đây các ngươi không thù không oán, nhưng mà hôm nay bản công tử hứng thú cướp dâu. Muốn báo thù hay trừ ma vệ đạo bản tọa chiều tất, đợi ta diệt xong Độc Tôn Bảo sau đó đi Lĩnh Nam một chuyến chém Thiên Đao”

Tống Ngọc Hoa ba người nghe được càng biến sắc hơn.

“ Ngươi!!!” Giải Huy nghẹn tức hô.

Giữa lúc này một giọng nữ tử cất lên : “ tiểu nữ trước đây nghe đồn công tử thực lực vô song, mười môn võ công cao cường tài hoa trác tuyệt. Tiểu nữ sinh lòng ngưỡng mộ, nhưng hôm nay gặp công tử có phần thất vọng”

Hồng y phiêu phiêu nữ tử, một thân đồng phục võ sĩ sức cầm kiếm mà đứng, dung mạo nguyệt thẹn hoa nhường nhưng có tướng gia chi dũng.

Nữ tử một đôi ánh mắt sáng ngời trừng trừng nhìn chằm chằm nam tử tuấn mỹ vô song kia, hoàn toàn không một chút sợ hãi nào một màn vừa rồi.

Nàng cùng giống như Tống Ngọc Trí xuất thân thế gia môn phiệt, họ Độc Cô danh Phượng.

Độc Cô Phiệt với tư cách là đương thời Tứ Đại Môn Phiệt, trên triều đình thực lực hùng hậu, trong triều lại có Thái Hậu họ Độc Cô, trong tứ thế gia có quan hệ mật thiết nhất với Đại Tùy.

Độc Cô Phượng võ công cực cao, liền luận võ công mà nói, tại Độc Cô phiệt bên trong chính là gần với Vưu Sở Hồng bên ngoài thứ hai cao thủ.

Tại toàn bộ thiên hạ dựa theo niên kỷ mà đếm nàng cũng thể xếp vào tóp 10, có lẻ
không so được Sư Phi Huyên, Loan Loan thiên tư, nhưng cũng không kém bao nhiêu xa.

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới