Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2203: Lại tặng võ kỹ



Đế Thiên An nghe được cười lên, thân ảnh lại biến mất xuất hiện phía trước Độc Cô Phượng.

“ Nhanh quá” Độc Cô Phượng thầm hô, mặc dù biết đối phương võ công tốc độ cao cường, nhưng nàng tận mắt nhìn thấy lòng cũng nổi lên sóng gió.

Gò má lại ửng đỏ lên, không có ra tay bởi nàng biết mình không phải là gả nam nhân này đối thủ, tim có chút đập nhanh khi bị y nâng cằm lên.

Cách không xa tuổi già không khác gì Tống Lỗ, là cao thủ trong Độc Cô phiệt, lần này cùng Độc Cô Phượng đi cùng dự hôn lễ, Độc Cô Thịnh khẩn trương vô cùng lo sợ cháu gái xảy ra chuyện gì.

Hiện tại Độc Cô gia xuống độc, Độc Cô phiệt hiện tại trên căn bản liền dựa vào lão phu nhân một người chống, chỉ cần lão phu nhân ngả xuống, những môn phiệt khác cùng thế gia sẽ đem Độc Cô phiệt kéo xuống ngay.

Độc Cô Phượng chính là Độc Cô phiệt chỉ đứng sau Vưu Sở Hồng cao thủ, nhưng vẫn luôn ẩn giấu ở hậu trường, hiếm có người biết . Nếu cho nàng thời gian không lâu sẻ trở thành cường giả như Vưu Sở Hồng, đủ sức chống đở cho Độc Cô phiệt.

Ở trên thế giới này, đỉnh cấp vũ lực tầm quan trọng rất lớn.

Trung vũ thế giới, cá nhân võ lực ảnh hưởng thiên hạ phân tranh.

Ở cấp thấp vũ thế giới, nhiều là hiệp lấy vũ vi phạm lệnh cấm, võ giả nhiều là làm thay trời hành đạo, trừ bạo an dân hoạt động, thường xuyên muốn cảnh giác quan phủ đuổi bắt, một khi rơi vào trong thiên quân vạn mã, chỉ có chết.

Võ giả mạnh mẻ như thế nào cũng không thể đối mặt với thiên quân vạn mã, sức một người cùng lắm giết một trăm hai trăm người, cao nhất là ngàn người là giỏi.

Song tại Trung vũ thế giới, võ giả đến mức độ có thể làm triều đại thay đổi, can thiệp ngôi vị hoàng đế, thiên quân vạn mã giữ không nổi bọn họ.

Hoàng quyền chí thượng, võ giả mạo phạm hoàng quyền, một lệnh truy nã xuống, chỉ có thể là mai danh ẩn tích, khắp nơi trốn đó chỉ ở cấp thấp thế giới.

Nhưng trung cấp vũ thế giới thì Hoàng quyền không hẳn chí thượng, hoàng thượng ngày hôm nay ngồi hôm sau cũng chưa chắc, nếu như đắc tội một cao thủ võ lâm, người ta vào cung diệt sát cũng không phải là không thể.

Mà thế giới này là một cái trung võ thế giới, võ giả tu luyện đến đỉnh cao có thể phá toái hư không, một người cũng có thể chống cự chèo chống cho cả một gia tộc.

Tống phiệt vì sao bá chủ Lĩnh Nam đó là vì Tống Khuyết đủ mạnh, hắn đủ làm cho Dương Quảng kiêng kỵ.

Hiện tại Độc Cô Phượng đồng dạng là hạt giống ưu tú, niềm hy vọng của Độc Cô gia, nếu như nàng mà có bề gì Độc Cô gia lớp trẻ khó ai có thể so bì được, không người có thể bù lắp vào được.

“ Mỹ nhân thiên tư không tệ à” Đế Thiên An nâng cằm lên khen.

Độc Cô Phượng vội lùi về sau, xấu hổ đáp : “ công tử xin tự trọng”

“Ha ha” Đế Thiên An cười lên, quay đầu bàn tay vươn ra.

Độc Cô Phượng cùng những người khác kinh sợ, đồng tử co rút lên khi thấy Giải Huy cùng đám người Độc Tôn Bảo nháy mắt đem tay lên bắt lấy cổ mình, dường như có thứ gì đó vô hình đang chặn lấy yết hầu bọn họ vậy.

Đồng tử người nào người nấy co rút thành cây kim, tràn đầy kinh hoảng.

Còn chưa dừng lại chỉ trong chốc lát cả vùng không gian liền rơi vào một mảnh xám tro, mọi thứ dường như bị dừng lại vậy.

Toàn bộ khách nhân trong đại sảnh tham dự hôn lệ đều kinh sợ, hốt hoảng, nhưng vô ích, bọn họ không một ai có thể di chuyển được.

Thiên Địa Thất Sắc bao trùm cả tòa pháo đài Độc Tôn Bảo.

Huyết hoa bắn ra theo cái bóp tay của Đế Thiên An.

Không có một tia tiến động, máu đỏ tươi tại xám tro không gian cũng đổi màu, từng thân ảnh nháy mắt bị tước đoạt đi sinh mạng.

Như cơn gió thoảng qua vậy, xám tro không gian nháy mắt biến mất, mọi thứ trở lại ban đầu như cũ.

Khác chăng, từng cổ thi thể trong sảnh phòng rơi xuống mặt đất, sinh cơ đả tuyệt.

Im lặng bao trùm cả một vùng không gian, không có một tiếng nói, người nào ngừi nấy im thin thít, đồng tử ai cũng mở lớn, mồ hôi ướt đẫm lan tỏa ra. Có người vì quá sợ không chịu được mà ngả bệch dưới mặt đất.

“ Đây là Thiên Địa Thất Sắc hòa hợp với thiên địa, xem như là Đạo gia công pháp, bản tính của nàng rất ôn hòa, có muốn học không? với thiên tư của nàng 20 năm có thể luyện được một hai.”

“Nếu như hôn ta một cái ta cho nàng công pháp này, hôn thêm cái nữa Thập Cường Võ Đạo của ta tùy tiện nàng chọn một môn. Phượng Phượng nàng có muốn hay không nào?”

Độc Cô Phượng từ khiếp sợ rung động tỉnh lại, nhịp tim như muốn rơi ra ngoài vậy, nàng bản thân trải nghiệm qua. Vừa rồi tuyệt không phải là ảo giác gì cả, môi có chút run run gương mặt đỏ hồng lên : “ ngươi...ngươi.. thật truyền cho ta”

“ Trong mắt ta mà nói, mấy môn võ công ta nghĩ ra này còn không đáng bằng mấy nụ hôn của mỹ nhân như nàng đây.” Đế Thiên An cười nói, bàn tay lại duổi ra cách không hấp vật.

Một cái giải lụa trắng tại một gian phòng khác nhanh chóng bay đến trước mặt Đế Thiên An, thêm một cái vò rượu lăng không mà đi nước trong đó uốn lượn trong không trung sống động.

Đám người ở bên trong chết trân một chổ, chôn chân mà nhìn.

Biến cố xảy ra quá nhanh, tâm tình bọn họ lên xuống thất thường, giờ đây lại càng chết lặng khi thấy bàn tay của gả nam nhân kia viết ra những dòng văn tự vàng kim.

Một tay viết chữ, một tay kết ấn, nước rượu sống động cùng với văn tự hòa vào bức lụa trắng trong đó, một bức đồ hình sống động chìm nổi huyền ảo hiện ra. Một cái cô gái xinh đẹp hiển lộ, người trong tranh lụa chính là Độc Cô Phượng.

Tranh lụa có sức hấp dẫn chết người, vô số người khó mà rời khỏi bức lụa kia, thần sắc mê man sau thì biểu hiện ra như kinh hỉ, có vài người lại vô thức diễn luyện ra động tác, có người lại như say như si nhìn.

Nhưng theo bức tranh họa khép lại, những thứ bọn họ thấy được đều dừng lại.

“ Võ đạo thần vận, là võ đạo thần vận” Có người không nhịn được kinh hô lên.

“ Ta thấy được tiên nữ múa quyền, bộ pháp đó là gì?”

“ Kiếm pháp đó thật đẹp!”

“ Không là chỉ pháp, chỉ pháp đó bá đạo quá”

Từng thanh âm nghị luận, từng ánh mắt nhìn chăm chăm vào bức tranh lụa kia, nhất thời quên đi việc mà Đế Thiên An đả làm, đồ sát cha con nhà họ Giải.

“ Ngươi!” Độc Cô Phượng đem tay bắt lấy cuộn lụa trắng, ánh mắt tràn đầy nóng bỏng nhưng tay lại bắt hụt mất, đem mắt dời đi thấy được Đế Thiên An một tay cầm cuốn trục lụa vào tay, một tay đặt lên môi mình nàng nhanh hiểu ra.

“ Hôn mà thôi, hời lớn” Độc Cô Phượng thầm hô, liền quyết đoán nhón chân lên gương mặt hồng như trái táo, khi đến gần đôi mắt nhắm lại hôn lên môi hắn.

Tê dại xúc cảm truyền lại bờ môi, để cho thiếu nữ kiêu ngạo nàng mụ mị lẫn kinh sợ, như điện giật một dạng nàng kinh hoảng lùi về sau.

“ Ta...ta hôn rồi.. ngươi.. ngươi.. công tử..mau thực hiện lời hứa đi” Độc Cô Phượng xấu hổ nói.

Đế Thiên An đem quyển trục đưa cho nàng.

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới