Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2210: Độc Cô Phượng đột phá



Loan Loan môi nhếch lên độ cong, đem Mỹ Nhân Phiến trả lại cho Hầu Hi Bạch.

Hầu Hi Bạch biến sắc khi nhận lấy cây quạt, khi hắn thấy được trước người Loan Loan lại ngưng tụ một thanh loan đao.

“Sư huynh cho ta xem quạt, ta cũng cho sư huynh xem đao, cẩn thận nhé” Loan Loan cười nói, ngưng tụ lấy loan đao thành hình rồi bắn đi.

Ngay khi Loan Loan bóc trần mình thân phận, Hầu Hi Bạch nhìn thấy một đao này hắn biết vì sao nàng ra tay. Đó là vì hắn là đệ tử của Thạch Chi Hiên, ân oán của Âm Hậu và Tà Vương hắn làm sao mà không biết.

Hầu Hi Bạch tay bắt nhanh lấy Mỹ Nhân Phiến nó cũng chính là vũ khí của y, chiết phiến mở ra quét đến.

Một chiêu hết sức bình thường đơn giản, nhưng do Hầu Hy Bạch sử ra lại hoàn toàn khác biệt, người khác coi nặng như nhẹ, còn y thì coi nhẹ như nặng.

Mỹ Nhân Phiến tựa như thiết chùy nặng ngàn cân, trầm ổn quét tới cản lấy loan đao.

“ Phanh”

Kình khí giao kích.

Hầu Hi Bạch liên tục lùi về sau mấy bước, khí huyết trong người sôi sục lên, đồng tử co rút lên khi thấy Loan Loan lại ngưng tụ thêm hai cái loan đao khác.

"Xoạt!"

Chiết phiến gấp lại, từ nặng chuyển thành nhẹ, phiêu hốt vô lực điểm một cái cản đi hai thanh loan đao lao đến, thân hình liên tục bị thụt lùi về sau, sau đó mượn lực tung người ra khỏi cửa sổ mà chạy.

“ Hừ” Loan Loan hừ một cái, tâm thần khống chế điều khiển hai thanh loan đao phá không mà ra đuổi theo Hầu Hi Bạch.

Tại trên không trung nâng lên khinh công mà chạy, Hầu Hi Bạch nâng lấy Mỹ Nhân Phiến chống đở hai thanh loan đao phía sau truy đuổi.

“Đùng!!”

Mỹ Nhân Phiến lại vở nát tả tơi, Hầu Hi Bạch phun ra một ngụm máu, không để ý tung người dẫm chân lại chạy đi.

Tống Ngọc Hoa lên tiếng : “Ngọc Hoa từng nghe Đại Lý có môn tuyệt học Lục Mạch Thần Kiếm xưng là thiên hạ đệ nhất kiếm, kiếm khí vô hình, mà loan đao của Loan Loan lại là hữu hình”

“ Hôn ta một cái, ta nói cho nàng nghe” Đế Thiên An chậm rải đứng dậy, đem hai nữ nâng lên.

Tống Ngọc Hoa bị hắn trêu chọc có phần xấu hổ, đem tay thò vào hông hắn khẻ véo một cái, thẹn thùng : “ công tử, người lại không đứng đắn”

Một nơi khác, Lạc Dương thành Độc Cô thế gia.

“ Phanh!!!”

Một tiếng vang lớn vang lên từ một cái gian phòng, cánh cửa đóng bị kình khí mạnh mẻ đẩy xô ra ngoài vang một tiếng lớn, nhấc lên một cơn gió thổi qua.

“ Hắn không có lừa ta” thanh âm nữ tử tràn đầy kinh hỉ vui sướng từ bên trong gian phòng phát ra.

“ Đột phá, đột phá rồi” ở bên ngoài một cái bà lảo tuổi già xế chiều mừng rỡ thốt.

Trên mặt đầy sâu đậm nếp nhăn, thân mặc hắc bào, hai gò má hãm sâu, mà kỳ quái màu da nhưng ở tái nhợt trong lộ ra một loại không thuộc về tuổi tác, màu hồng.

Này lão phụ nhân, là thiên hạ Tứ Đại Môn Phiệt trong, Độc Cô Phiệt lão tổ u, võ công cao, cùng với Thiên Đao Tống Khuyết đặt song song.

“Bà, ta thành công rồi” Độc Cô Phượng vui mừng, thân hình dẫm một cái nhanh chóng bước đến gần Vưu Sở Hồng ôm lấy.

“ Tốt, tốt lắm, tốt lắm” Vưu Sở Hồng vui mừng nước mắt cũng nhòe ra, năm nay nàng tuổi cũng đả không còn trẻ nữa, cầm cự không đủ sẻ một ngày nhập thổ vi an.

Trong gia tộc con cháu bất tài, võ công kém cỏi, so với tam đại thế gia khác thì làm sao mà bì được. Một khi bản thân mình ngả xuống Độc Cô phiệt chỉ e cũng khó thoát tàn lụi, hy vọng nàng đặt trên chỉ có đứa cháu gái mình Độc Cô Phượng.

Độc Cô Phượng hưng phấn buông bà mình ra “ bà người xem”

Lời dứt Độc Cô Phượng nhảy lùi ra xa, mũi chân dẫm nhẹ tung cước đá, cước kình mảnh liệt bạo phát, thân pháp nhanh nhẹn để lại các tàn ảnh.

Các tàn ảnh tan biến để lại từng tiếng vang nhỏ, không lâu sau một cơn cuồng phong nhắc lên, như mưa gió phong cuồng hiện ra theo chân Độc Cô Phượng quét sạch hết thảy.

“ Thối pháp bá đạo quá” Vưu Sở Hồng hô lên, cho dù là nàng hiện giờ đối mặt với bộ thối pháp này cũng khó mà xông ra được.

Cước pháp như đầy trời mưa bão trụt xuống, mà bản thân một khi lâm trận chỉ có thể nhấn chìm trong bạo vũ cuồng phong, hoàn toàn không có một chổ hở, cước còn chưa đến khí đả đến trước vây ép địch nhân.

Cuồng phong đả dừng, Độc Cô Phượng trên không chậm rải hạ xuống, nàng còn chưa dừng lại, nội lực bây giờ hùng hậu vô cùng cách không hấp lấy một cây đao.

Bỏ cước múa đao.

Khoảnh khắc Độc Cô Phượng cầm đao nơi tay, toàn thân trên dưới tản mát ra không gì so sánh nổi sắc bén chi ý, độc nhất vô nhị, một đao chỗ hướng, vạn vật đều là đoạn, không gì không phá.

Đao khí dâng trào, đao ảnh hiện ra theo Độc Cô Phượng chém lấy.

Nhưng múa được một chặp Độc Cô Phượng liền dừng, thế đao mảnh liệt như thủy triều rút đi, gương mặt đầy đăm chiêu.

“ Không đúng, có gì đó không đúng” Độc Cô Phượng chau mày, sau đó lại vươn tay ra hấp lấy một cuốn trục lụa trắng từ phòng bay ra.

Trục lụa trắng mở ra, trong đó là bức họa của Độc Cô Phượng trông rất sống động, nàng nhanh chóng đem tinh thần của mình xâm nhập vào trong.

Đầu óc quay cuồng, Độc Cô Phượng rất nhanh đi vào bên trong không gian của bức họa, tại cái phiến không gian như sương mù tản sáng này, ngoài nàng ra còn một cái thân ảnh khác.

Một Độc Cô Phượng khác đang diễn luyện võ kỹ.

Nữ tử kia đang cầm đao, múa ra cái đao pháp mà nàng thi triển, nàng nhìn như say như xưa không dứt.

Tiếp lấy đạo thân ảnh kia trong tay đại đao huyễn hóa ngàn vạn quang mang, lại biến hóa thành thương.

Thương xong đến kiếm, đến kích, bỗng, quyền, chưởng, thối, trảo.

Năm nội năm ngoại, mỗi một môn đều là đương thời đỉnh tiêm võ học, luyện đến đại thành có thể đồ thần diệt tiên.

Bởi Đế Thiên An đi qua nhiều thế giới, võ kỹ công pháp nhiều vô số, Thập Cường Võ Đạo cũng được hắn sửa sang lại. Uy lực so với Thập Cường Võ Đạo của Võ Vô Địch chỉ mạnh hơn gấp trăm ngàn lần.

“ Lại là như vậy” Độc Cô Phượng giận mắng lấy, khi mình lại bị ném ra khỏi không gian bức họa.

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.