Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2217: Mỹ nữ Lạc Dương tề tụ



Ngày mới bắt đầu, thuyền lớn neo đậu trên sông.

Mùi thơm lan tỏa khắp nơi, từng đạo từng đạo thức ăn bắt mắt tỏa ra hương thơm mê người, hòa cùng với men rượu khuếch tán.

“ Trời không sinh Đế Thiên An vạn cổ như đêm dài, hôm nay bà lảo ta mới hiểu rõ được câu nói đó, công tử phong hoa tuyệt thế, thiên hạ vô song bốn chữ này dùng trên người công tử không ai hợp bằng” Vưu Sở Hồng buông lấy đôi đũa, than thở tán thưởng lấy.

Cùng Tống Khuyết đại chiến qua đi, con thuyền của Đế Thiên An qua một đêm cũng có nhiều thêm nhiều vị khách nhân, đa phần là mỹ nữ.

Chẳng hạn như ngồi kế bên Độc Cô Phượng, danh mãn Lạc Dương, kỳ nữ tử Trầm Lạc Nhạn.

Phụ thân nàng Trầm Quang tòng chinh nhập ngũ lập được chiến công được Dương Quảng thưởng thức, chỉ là sau này trúng kẻ gian ám toán, liền chết trận chỉ để lại độc một mình nàng.

Trầm Lạc Nhạn mặc dù là cái nữ tử, nhưng tài trí không thua đắng mày râu, am hiểu sâu binh pháp, mưu lược chi đạo.

Hơn nữa không phải như các tiểu thư khuê các, nàng học võ gia truyền 'Đoạt Mệnh Trâm' chính là phải giết tuyệt kỹ, có tên trên giang hồ Kỳ Công Tuyệt Nghệ Bảng.

Trầm Lạc Nhạn người cũng như tên, thật có chim sa cá lặn chi dung mạo, con mắt thu thủy thu hút người nhìn toát lên vẻ cơ trí, đôi mi thanh tú, như ngọc như tuyết da thịt, phong tư yểu điệu tư thái, tuyệt không so với bất kỳ mỹ nhân thua kém.

Trầm Lạc Nhạn khen : “ công tử một tay trù nghệ này có thể nói là quan tuyệt thiên hạ, tiểu nữ thật nghĩ không ra danh dương giang hồ tài hoa vô song Đế Thiên An lại là một trù sư vô song.”

Đế Thiên An cười nói : “ Trầm gia có một nữ, từ nhỏ đả thông tuệ hơn người tuyệt không thua kém đấng mày râu, Lạc Nhạn chi dung chim sa cá lặn, nhưng mà nữ tử quá thông minh nhiều khi cũng không vui sướng.”

Trầm Lạc Nhạn nghe xong hắn tán thưởng, con mắt thoáng qua linh động : “ tiểu nữ thật tò mò, công tử làm sao biết được Lạc Nhạn”

“ Trên đời này ta nếu muốn biết chuyện chỉ là dể dàng mà thôi, chẳng hạn như nàng vòng eo, ngực mông số vòng, bát tự ngày sinh, tương lai quỷ tích, duyên thọ bao nhiêu cũng chỉ là chuyện ăn cơm uống nước mà thôi”

Đám người trên thuyền nghe xong cũng không quá kinh ngạc nữa, bản lãnh của Đế Thiên An bọn họ đả thấy qua, giờ thêm một chuyện cũng không quá sóng gió.

“ Công tử thật khiến người sợ hãi” thanh âm lạnh lùng cất lên, người nói chính là Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo chủ Đông Phương Bạch.

Đi một chuyến Hành Sơn nàng quả thật tìm được em gái thất lạc nhiều năm của mình. Đối với Đế Thiên An quỷ tài chi thần mà thán phục, vốn định ở lại nhưng nàng nhận được tin tức của Độc Tôn Bao liền chạy đến Lạc Dương một chuyến.

Tống phiệt bị đánh mặt, Tống Khuyết không lý gì có thể im một chổ, khi Đế Thiên An là đối thủ xứng tầm cho y. Nàng cũng muốn xem cuộc quyết chiến, muốn mở mang Thập Phương Vô Địch, nhưng tiếc thay không thành.

“ Công tử, người biết thuật bói toán ư?”

Hỏi câu này, thiếu nữ này 15, 16 tuổi, một tấm tròn tròn trứng ngỗng mặt, hai gò má ửng đỏ, thanh xuân hoạt bát khí tức, có một cái tiểu lúm đồng tiền nhỏ, thật là thanh tú tuyệt lệ.

Xanh biếc xam y, làn váy chỉ che khuất đầu gối, mỹ mạo không kém bao nhiêu cùng đám nữ ở trên này, cùng với Trầm Lạc Nhạn, Độc Cô Phượng nỗi danh Lạc Dương mỹ nữ một trong- cháu gái của Binh Bộ Thị Lang đương triều Vương Thế Sung, mang trong người Hồ huyết thống Đổng Thục Ny.

“ Thục Ny muốn học ư?” Đế Thiên An cười hỏi.

Đổng Thục Ny gương mặt phiếm hồng, khi nghe đối phương gọi tên thân mật như vậy, ngượng ngùng đáp : “ Thục Ny chỉ hiếu kỳ mà thôi?”

“ Ta còn tưởng nàng muốn học truyền cho nàng một ít học chơi? nàng cứ xem như thế đi, đúng rồi từ đêm qua đến giờ nàng nhìn ta len lén 308 cái, nhịp tim thay đổi 24 lần, có phải là muốn ta rồi”

Đổng Thục Ny nháy mắt như con gà bị đun sôi, gương mặt hồng chín vội cúi đầu, thẹn thùng xấu hổ vô cùng, không dám nhìn người khác.

Trầm Lạc Nhạn nói : “ công tử không hổ danh là Tình Thánh, bây giờ các cô nương trong thành Lạc Dương chỉ e phương tâm đả bị công tử lấy hết rồi”

Loan Loan cười nói : “ vậy còn muội muội thì sao?”

“Công tử tài hoa để Lạc Nhạn thán phục, tất nhiên cũng đối với công tử ngưỡng mộ chi tâm” Trầm Lạc Nhạn khéo léo chọn lời mà nói, dù sao nàng đến gặp Đế Thiên An cũng có mưu đồ cho mình.

Đế Thiên An quay sang nhìn Trầm Lạc Nhạn chăm chú, rồi cười.

Trầm Lạc Nhạn thoáng ngây người trong chốc lát, sau đó vội trận đình tâm tình mình lại, nàng có cảm giác như đứng trước con người kia toàn thân trên dưới đều bị y nhìn thấu cả, nói : “ công tử vì sao nhìn ta như vậy?’

“ Ta bị mù, làm sao mà nhìn được” Đế Thiên An cười nói.

Đám người ở đây tin hắn mới lạ, có người mù nao như hắn chứ, còn tinh rõ hơn bọn họ ở nơi này.

“ Công tử nếu là người mù, có lẻ thế gian này độc nhất vô nhị người mù”

Lần này nói là một cô nương khác, nàng là Vinh Giảo Giảo, cùng là Lạc Dương nổi danh mỹ nữ.

Vinh Giảo Giảo quả không hổ danh là tuyệt thế mỹ nữ, thiên sinh lệ chất mỹ mạo mê người, đôi mắt long lanh như hai hạt minh châu, cơ hồ như có thể câu hồn nhiếp phách bất cứ nam nhân nào, thêm vào vẻ ngượng ngùng xấu hổ, cử chỉ mềm mại linh hoạt, khiến nam nhân ưa thích.

“ Ha ha” Đế Thiên An cười lên, nói : “ giang hồ đồn ta là Mai Hoa Đạo, chính đạo xem ta là Ma môn người phải diệt. Nàng lá gan cũng lớn lắm, không sợ ta đem nàng bắt thành áp trại phu nhân luôn sao?”

Vinh Giảo Giảo bị đùa giỡn, xấu hổ ngượng ngùng, đáp lại : “ Giảo Giảo không tin công tử là Mai Hoa Đạo, có Mai Hoa Đạo nào như công tử chứ. Hơn nữa, hơn nữa.. hơn nữa..”

Loan Loan nhìn nàng ấp úng, tiếp lời : “ công tử không cần ra tay đâu, Vinh tiểu thư bị công tử mê mẩn cả rồi, chỉ e bây giờ còn trông gạo nấu thành cơm đó. Dù sao cướp một người cũng là cướp, hay làm thêm vài lần nữa đi.”

“ Ah” Mấy cô gái thiếu nữ nghe được ngượng ngùng thốt lên, rồi vội cúi đầu, lại len lén nhìn nam tử tuấn lãng vô song kia.

“Chủ ý này không tồi, các nàng là muốn tự nguyện hay là cưỡng ép đây” Đế Thiên An lại ngả ngớn trêu đùa.

Đám nữ biết rõ hắn trêu chọc, nhưng cũng nhịn không được đỏ mặt tía tai xấu hổ.

“ Công tử nếu muốn ta, phải hỏi xem Nhật Nguyệt Thần Giáo có đồng ý hay không cái đả” Đông Phương Bạch lạnh nhạt đáp.

Đế Thiên An đem đôi đũa đặt xuống, nói : “ nếu ta muốn trăm vạn hùng binh cũng không đủ ta sát, nói chi là một cái nho nhỏ Nhật Nguyệt Thần Giáo. Nàng đánh giá ta quá thấp cũng như đề cao bản thân mình rồi, trong mắt ta chúng sinh này yếu ớt như con kiến vậy, bóp là chết”

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.