Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2216: Thiên Đao bại trận



Thiên Đao Tống Khuyết không có một tia khiếp đảm chấn kinh bởi Đế Thiên An sử xuất ra lấy khí ngự đao, ngược lại là gây nên ngập trời chiến ý, đao trong tay mơ hồ ở biến hóa.

Thiên Vấn Cửu Thức lần lượt xuất ra.

Chín châu chín cấp bậc, ruộng đất phân sao? đệ tam đao – Địa Phương Cửu Tắc.

Tăng thành chín tầng, cao bao dặm thế? đệ tứ đao - Kỳ Cao Kỷ Lý?

Núi nào có giống rồng, cõng gấu mà dạo rong? đệ ngũ đao-Trương Thành Cửu Trùng.

Rắn nào nuốt voi, to lớn lạ đời? đệ lục đao - Nhất Xà Thôn Tượng.

Luật trời tung hoành, dương lìa người khác, đệ thất đao Thiên Thức Hoành Tung.

Nữ Oa có dị hình, ai cấu tạo vậy? đệ bát đao Nữ Oa Hữu Lễ.

Liên tiếp tám đao sử xuất mà ra, đao sau so với đau trước càng mạnh, phô thiên đao ý trút xuống muốn nhấn chìm lấy Đế Thiên An.

Nhưng lần lượt tám đao kinh hồn khiếp đảm ấy, lại trở nên vô dụng trước Đế Thiên An, mặc cho Tống Khuyết xuất bao nhiêu đao đi nữa cũng không tổn thương được hắn được.

Như một tấm tuyệt đối phòng ngự chắc chắn, mặc kệ là đao ý mãnh liệt, đao khí sắc bén thế nào cũng không đánh sập được phòng thủ, giống như một con rùa một dạng che chắn, xung quanh người Đế Thiên An xoay tròn trường đao tím vàng bảo hộ.

Nước bắn lên từng cột lớn, thanh âm ầm ầm nổ vang.

Khí tràng cường đại kéo lên từ người Tống Khuyết đè ép cả một vùng.

Chiến ý của Tống Khuyết dâng cao tới cực hạn, đạt tới đỉnh phong trước nay chưa từng có, ánh mắt hắn lóe sáng như sao, đả lâu rồi còn chưa có kẻ nào có thể để hắn xuất ra tám đao mà không hề hấn gì cả.

“ Xuất ra mạnh nhất một đao đi, ta nhường ngươi chín chiêu như vậy xem như mở mang một chút Thiên Vấn Cửu Thức rồi” Đế Thiên An nhàn nhạt nói.

“ Được” Tống Khuyết hét lên một tiếng, khí thế không ngừng kéo thăng lên.

Tống Khuyết hai mắt tinh quang sáng ngời ngời, cầm Thiên Đao trên tay từ người sinh ra một luồng khổng lồ vô cùng khí thế, lực lượng đề thăng đến đỉnh điểm dồn hết vào một đao này.

Mà bản thân Đế Thiên An cũng đồng dạng xuất đao.

Mặt nước xung quanh Đế Thiên An xao động, những thanh trường đao của Đế Thiên An dung hợp làm một, hóa thành một thanh cự đao, xung quanh khí kình như vặn xoắn hơi thở cường đại tản ra xung quanh.

Tống Khuyết khí thế đả lên đến đỉnh điểm, này một đao, là hắn một đời tinh hoa, cũng là mấy mươi năm tại Ma Đao Đường ngộ đao.

Lấy chân khí bản thân làm dẫn, lấy thần niệm điều động, thao túng thiên địa nguyên khí, hình thành vô hình khí binh, khí thế bá đạo khôn cùng, một đao này có thể chém giết đại tông sư cường giả.

Lĩnh ngộ ra này một đao, liền ngay cả Tống Khuyết cũng khó có thể khống chế, này một đao như ra, đem rút khô trên người hắn chân khí hết thảy, toàn bộ sức lực đều đả dồn hết vào một đao này.

“ Đi” Tống Khuyết quát lên.

Đao khí như tia chớp cầu vồng, xẹt qua hư không, mang theo bá đạo khổng lồ lực lượng bổ về phía trước mặt Đế Thiên An.

Đao đi qua, bốn phía như đều bị lượt đoạt hết thảy, sinh cơ đứt rời, chỉ có tử vong.

Đối mặt kinh thiên động địa như vậy một đao, Đế Thiên An chẳng một chút để vào mắt lập tức thôi động, cũng phát công.

Cự đao tím vàng rít gào mà di, hướng tới khí cương trường đao của Tống Khuyết mà đến.

“ OANH”

Sấm động giữa trời, kinh thiên phích lịch tiếng nổ vang, kình khí giàn giụa cuồn cuộn kéo theo một cơn phong bạo quét qua.

Từng cột sóng nước bắn tung tóe trên trời cao, hơi nước như sương mù lan tỏa theo phong bạo cuốn đi.

Mặt nước sông quanh hai người đại chiến bị cuốn lên một cơn sóng lớn bốn đến năm mét vổ về tứ phía, làm cho những con thuyền còn trên sông lay động.

Thời gian qua đi, mọi vật tĩnh lặng xuống.

“Phụ thân!” Tống Ngọc Hoa hoảng hốt kinh hoảng nhìn trên mặt sông, con thuyền gỗ nhỏ quỷ dị ngược sóng mà chạy đến, tại đó trên chở lấy thân ảnh Tống Khuyết.

Có chăng giờ phút này y phục rối bời, miệng vươn vấn máu tươi, cả người vô lực nằm trên thuyền nhỏ.

“Bại, Thiên Đao bại!!” vô số người kinh hô lên khi thấy được thân ảnh nam tử tuấn lãng đứng trên mặt nước chẳng có một chút hề hấn gì, chậm rải đạp nước mà đi.

“ Nhìn ở Ngọc Hoa ta tha cho một mạng, còn không biết sống chết ta diệt luôn Tống phiệt, ngươi có thể thử bản tọa cam đoan một người có thể diệt sát cả gia tộc ngươi” Đế Thiên An lạnh nhạt, thân ảnh dẫm nhẹ chân một cái thân ảnh lại đến vị trí thuyền của mình.

“ Phốc” Tống Khuyết ho khan ra một ngụm máu, cả người vô lực, ánh mắt sửng sờ nhìn về trời đêm.

Tống Ngọc Hoa đả không chờ được, nhìn con thuyền ngược dòng mà đến bờ, nàng tung người nâng lên khinh công mà đi, cùng Đế Thiên An chung một chổ nàng thu được rất nhiều chổ tốt, công lực lẫn võ công đều vượt xa so với trước nhiều.

Lúc này trên bờ sông các thế lực theo dõi Đế Thiên An lẫn người dân bình thường ì cầm ca mà đến như ong vở tổ không ngừng bàn tán.

“ Đến cả Thiên Đao Tống Khuyết cũng bại rồi”

“ Quá mạnh mẻ, trên đời này ai có thể đả bại được Đế Thiên An”

“ Thiên Đao Tống Khuyết là đệ nhất thiên hạ cầm đao người, lại bại rồi, y chả phải là đệ nhất cầm đao người ư?”

“ Người này giới hạn là đâu?”

“ Thương Long xuất thiên hạ vô song, y còn chưa xuất ra Thập Phương Vô Địch”

“ Ta xem Đế Thiên An đả vô địch thiên hạ rồi, ai có thể giết được hắn chứ”

“ Người này quá đáng sợ”

Tại một góc, nấp ở nơi an toàn khó người phát hiện Sư Phi Huyên ánh mắt nhìn chăm chăm vào con thuyền giữa dòng sông kia, hai bàn tay nắm chặt : “ đến cả Thiên Đao Tống Khuyết còn bại trận”

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới